Viên Hỷ cũng không biết mình đã xuống xe với tâm trạngthế nào nữa, cứ vội vã bước về phía khu nhà, muốn chậm lại một chút nhưng bướcchân như không nghe lời, cứ sải từng bước tiếp nối từng bước, dường như có sựvội vàng gấp rút, không thể chờ đợi thêm vậy.
Khi hình bóng ấy xuất hiện trong tầm mắt, bước châncủa cô chợt khựng lại đột ngột, hơi thở vốn đang đứt đoạn vì đi nhanh bỗng tắclại, như chợt nhiên có người bụm lấy mũi mình, ngực rõ ràng đang nhói lên rấtđau, nhưng không thể hít vào một chút không khí nào cả.
Viên Hỷ lúc này mới nhận ra, di động vẫn bị mình nắmchặt trong tay, thấm ướt mồ hôi, trơn nhẫy, hễ sơ sót là sẽ trượt ra khỏi lòngbàn tay rơi xuống ngay.
Xuyên qua ngọn đèn đường vàng vọt, cô nhìn về phía HàThích ở bên kia, vừa thân quen lại cũng xa lạ, hình như anh cao hơn xưa, cũngcứng cáp hơn nhiều, không còn là thiếu niên cao gầy trong ký ức của cô nữa, vàanh bây giờ, là một người đàn ông mạnh mẽ, có dáng vóc cao lớn, tay chân chắcnịch, cho dù khoảng cách rất xa, cô dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi vị toátra từ người anh – thứ mùi vị được gọi là “đàn ông”.
Như có thần giao cách cảm, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìnvề phía cô, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt vốn có phần trống rỗng chợt đong đầythâm tình, xúc động, đau khổ, cuồng nhiệt và thậm chí có cả sự sợ hãi, xuyênqua khoảng không bốn năm để rơi trên gương mặt cô, không hề có chút thay đổinào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385911/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.