Viên Hỷ giật mình choàng tỉnh, thấy Bì Hối vẻ mặt căngthẳng thì khẽ nhếch môi cười cười, nói với bạn mình: “Bì Hối, tớ thật sự muốn ởbên Hà Thích, nên sau này đừng bàn đến chuyện của tớ nữa, được không? Thực ranếu không có cậu và Trương Hằng đứng giữa nói vào thì tớ và Bộ Hoài Vũ chỉ lànhững người xa lạ đi lướt qua nhau trong thành phố này mà thôi…”
“Nhìn kìa!” Bì Hối cắt ngang, “Cậu chỉ biết giảng đạo lý với tớ, hê hê, có bảnlĩnh thì nói với Bộ Hoài Vũ ấy, cậu bị Trương Hằng đoán trúng quá, chỉ được mỗicái giỏi nói với tớ.”
“Bì Hối,” Viên Hỷ khựng lại, bất giác cắn lấy môidưới, trong lòng cuối cùng đã hạ quyết định, nói thẳng: “Tớ định cuối năm đưaHà Thích về nhà, lần này quyết tâm rồi, phải đối diện sự thực với anh ấy, tớmuốn tìm cho mình một tương lai.”
Bì Hối cứng đờ người, sau đó bịt mắt lại, ngửa mặt lêntrời ai oán: “Viên Hỷ ơi là Viên Hỷ! Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Sao cậulại gà thế nhỉ! Nói nãy giờ mà vẫn bằng không!”
Thấy Bì Hối phản ứng như thế, Viên Hỷ cười lớn rồi kéotay bạn mình, cô nói: “Không vô ích đâu, những lời cậu vừa nói khiến tớ bỗngnghĩ thông thoáng hẳn, nể tình bao năm làm bạn với tớ thì hãy cổ vũ tớ nhé, hãytin tớ, và cũng tin Hà Thích, tớ không tin vận mệnh số phận gì đó, tớ chỉ muốntin chính mình, tin Hà Thích, tin rằng chúng tớ có thể đạt được hạnh phúc thuộcvề riêng mình.”
Lời nói của Bì Hối đã vẹt đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385879/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.