Viên Hỷ bắt đầu kể chuyện từ lúc mình còn bé, chậm rãinói hết cho Hà Thích nghe về bố mẹ, anh trai và gia đình, cuối cùng, cô mớiquay lại nhìn Hà Thích, cười hỏi: “Bây giờ anh còn muốn cưới em không?”
Hà Thích trầm tư một lúc, rồi hỏi: “Anh nghĩ anh đã rõ rồi, thứ nhất, anh traiem mãi mãi là trách nhiệm của em, vì anh ấy mà em không thể theo anh ra nướcngoài, đúng không?”
Viên Hỷ cười, gật đầu.
“Thứ hai, mẹ em hoàn toàn không thích anh, không saichứ?”
Viên Hỷ không biết anh rút ra kết luận này từ đâu,nhưng cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, năm ấy vì anh mà tình cảm giữa côvới mẹ mới bị sứt mẻ, có lẽ mẹ cô cũng không thích anh thật. Viên Hỷ cười, nóivới vẻ thoải mái: “Hà Thích, nếu không thì chúng ta chỉ yêu nhau một lúc làđược, thế nào? Như thế mọi người đều không cần gánh vác trách nhiệm, chia tayrồi đường ai nấy đi.”
Hà Thích cúi đầu gặm nhấm suy nghĩ một lúc rồi đáp:“Ừ, ý kiến đó cũng được.”
Viên Hỷ đau nhói trong tim, nhưng khóe môi vẫn cốnhướn lên, cô không trách Hà Thích, nếu là ai khác cũng sẽ chết khiếp với giađình cô, dù sao đó cũng chẳng phải là phiền phức một lúc nào đó, mà là gánhnặng cả một đời. Nhưng vì sao mà đã nghĩ kỹ lắm rồi, khi nghe câu trả lời đócủa anh lại đau lòng đến thế?
Hà Thích bỗng ngẩng lên nhìn Viên Hỷ, hơi nhíu màylại, như nội tâm đang đấu tranh trong mâu thuẫn, rồi nói: “Nhưng anh vẫn thấycưới em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385870/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.