Hà Thích không ngờ Viên Hỷ lại cóphản ứng mạnh mẽ đến thế, vẻ mặt anh toát lên sự kinh hoảng, định ôm lấy cônhưng bị cô đẩy ra. Viên Hỷ thấy mọi người xung quanh đang chú ý mình thì cốgắng kiềm chế: “Anh biết em ghét nhất chuyện lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng,em không cần anh giải thích nữa, tránh ra, em còn có việc.”
Hà Thích nào chịu thôi, cũng biết hiện giờ giải thích cô sẽ không nghe, nênđành chuyển sang vấn đề khác: “Có chuyện gì? Em đến bệnh viện làm gì thế?”
Viên Hỷ không đếm xỉa gì anh, chỉđi vòng sang bên. Hà Thích không dám ngăn lại nữa, đành lặng lẽ đi theo sau,vào thang máy rồi đến phòng bệnh Thanh Trác. Thanh Trác đã tỉnh, đang khóc lóckêu la vết thương đau quá. Bà Viên vừa lau nước mắt vừa dỗ dành anh, nhưngthuốc tê đã hết nên tất nhiên sẽ đau rồi, Thanh Trác lại không thể nhẫn nhịnnhư người lớn, mà cứ khóc gào kêu đau suốt. Do ở trong phòng bệnh lớn, còn cónhững người bệnh khác và cả người thân của họ, đều nhìn Thanh Trác như nhìnquái vật. Thấy một người đàn ông lớn như vậy mà gào khóc như trẻ con thì đềuthấy kinh ngạc, hỏi thì được biết chỉ là ca mổ viêm ruột rừa, càng cảm thấykhông thể hiểu nổi.
Bà Viên thấy Viên Hỷ quay lại thìvội đứng lên hỏi cô: “Có phải bác sĩ không mổ hết cho nó? Sao anh con cứ kêuđau mãithế? Chúng ta không đưa phong bì cho bác sĩ, nên…”
Viên Hỷ vội trừng mắt với mẹ,ngăn bà không nói tiếp. Thấy mọi người xung quanh đều nhìn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385846/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.