“Nhưng em không thể là một ngườivợ tốt.” Viên Hỷ ủ rũ đáp.
“Được! Anh biết là được.” Anhnói, “Nếu em lo lắng về bố mẹ anh, thì anh có thể báo em biết rằng, anh đã nóichuyện chúng mình với họ, anh không thể nói dối rằng ngay từ đầu họ đã thíchem, nhưng họ đã đồng ý sẽ đón nhận em.”
“Nhưng em…”
Anh đặt tay lên môi cô: “Khôngnhưng nhị gì hết, nếu em muốn nói chuyện con cái thì rất đơn giản, đầu tiên,anh còn có một anh trai, anh ấy đã có hai đứa con trai, nên bố mẹ anh khôngcưỡng ép anh phải có con nối dõi. Hơn nữa anh cũng không phải người yêu thíchtrẻ con gì lắm, có con hay không anh chẳng quan tâm. Nếu em thích có con thìchúng ta có thể nhận nuôi một đứa. Nhưng anh đã nhận lời với bố mẹ, nếu chúngta nhận con nuôi thì đứa con ấy phải là con của anh trai anh. Đó là điều kiệnhọ đưa ra. Anh thấy có thể hiểu được, vì tư tưởng của người già dù gì vẫn cònphong kiến.”
Viên Hỷ không ngờ rằng anh lạisuy nghĩ sâu xa đến thế, gần như mọi vấn đề đều đã suy xét qua. Cô cũng gần nhưđịnh nhận lời, nhưng mấp máy môi mãi vẫn không nói được, cô không thể ích kỷnhư thế, sao cô lại có thể làm một người phụ nữ tự tư tự lợi được!
Anh nhìn ra mâu thuẫn trong lòngcô: “Bây giờ chỉ cần em trả lời anh một câu thôi.” Anh hỏi, “Em có yêu anhkhông? Viên Hỷ, những vấn đề khác không cần lo nghĩ, em chỉ cần nói anh biếttình cảm của em đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385818/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.