Bà Viên khóc nức nở, Viên Hỷ lạiđờ cả người, ngơ ngẩn hỏi: “Chị con? Chị ở đâu ra?”
Một lúc sau bà Viên mới ngừngkhóc, nhìn Viên Hỷ vẻ hổ thẹn lẫn bất an, mấp máy môi mãi vẫn không nói được.Viên Hỷ hơi cuống lên, cứ hỏi mẹ rốt cuộc là có chuyện gì, cô có chị từ lúcnào. Bà Viên thấy trốn không xong nên đành nói: “Con có biết tại sao mẹ lại lấybố con không?”
Viên Hỷ lắc đầu, câu hỏi này cô đã từng nghi ngờ từ lâu. Bố cô là trẻ mồ côi từnhỏ, đến năm ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ. Cô cũng không hiểu năm ấy mẹcô xinh đẹp trẻ trung tại sao lại chịu lấy bố cô, mà lại phải chịu xa quê hươngđến thế. Nếu nói là vì tiền thì không phải, vì bố cô rất nghèo, nếu không cũngsẽ chẳng đến nỗi không cưới được vợ. Nhưng nếu bảo là vì tình yêu thì cô lạithấy là không thể.
Bà Viên nhắm nghiền mắt, cay đắngcười: “Thực ra lúc ấy mẹ không muốn, mẹ nhỏ hơn bố con đến mười bốn tuổi.”
“Mười bốn tuổi? Không phải mườimột sao?” Viên Hỷ kinh ngạc.
“Mười bốn tuổi, họ khai tăng thêmcho mẹ lên ba tuổi, năm ấy mẹ mới hai mươi, bố con đã ba mươi tư rồi. Cha mẹcủa mẹ đã ép gả mẹ đi, vì mẹ đã làm mất mặt họ ở quê nhà…”
Vẻ mặt bà Viên toát lên vẻ đaukhổ, đó là những ký ức bà không muốn nhớ lại, cũng là ký ức mà mãi mãi khôngbao giờ bà quên được, chỉ có thể chôn vùi vào tận nơi sâu thẳm nhất, che giấutất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-la-ai-cua-ai/2385808/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.