Phương Diệc Nhiên cũng không chủ động, để kệ Phương Mặc ở trên người mình hôn hôn liếm
liếm, rất giống cún con, thấy cậu làm không đúng kiểu lại sốt ruột liền thấy buồn cười. phongmy.wordpress.com Page 212
Phương Mặc giật áo tắm trên người Phương Diệc Nhiên ra, thấy Phương Diệc Nhiên cười tủm
tỉm, lại nhìn thân thể trắng trẻo của y, dẩu môi, cúi người xuống áp lên người Phương Diệc
Nhiên, ghé vào bên tai y thì thào “Chủ nhân ~”
“Hửm?” Phương Diệc Nhiên giả vờ không hiểu, mặc kệ cậu làm nũng, xoa xoa cái đầu xù đang
tựa lên cổ mình, cười né tránh, tóc trên đầu cậu làm cổ y ngưa ngứa.
Phương Mặc không chiếm được sự hợp tác, biết chủ nhân xấu tính lại đang đùa cậu, hừ một
tiếng, há mồm ngậm lấy vành tai Phương Diệc Nhiên vừa mút vừa liếm, làm cho Phương Diệc
Nhiên không ngừng được cười.
“Tiểu Bát, em học xấu.” Phương Diệc Nhiên bóp mặt Phương Mặc, cười mắng, đổi giọng gọi
cậu là Tiểu Bát, ai bảo cậu cứ thích liếm giống như Tiểu Bát vậy.
Phương Mặc cũng không hề ngại bị Phương Diệc Nhiên gọi thế, chỉ nhăn mặt nhăn mũi, dùng
thân thể cọ cọ Phương Diệc Nhiên, sau đó dùng giọng khe khẽ mềm mại để mời mọc chủ nhân
nhà cậu. “Em muốn.”
“Muốn gì cơ?” Phương Diệc Nhiên buồn cười nắm mũi Phương Mặc, thủ đoạn làm nũng của
người này càng lúc càng lợi hại rồi, “Muốn thì tự làm đi.” Dứt lời Phương Diệc Nhiên còn giang
tay sang hai bên, bày ra vẻ em muốn làm gì thì làm.
Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên nắm mũi, không thở được, phải hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303380/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.