Bởi cứ đau đáu chuyện Phương Mặc, hôm nay Phương Diệc Nhiên đặc biệt về đúng giờ, đánh
thức Lục Nhân đã ngủ cả chiều ở phòng làm việc, rồi hai người cùng xuống lầu.
Lục Nhân đứng trong thang máy duỗi chân duỗi tay, có lẽ là ngủ trên sô pha không thoải mái,
Phương Diệc Nhiên lắc đầu cười khổ, hiếu kỳ hỏi: “Người kia làm nghề gì vậy?”
Lục Nhân biết Phương Diệc Nhiên đang hỏi về ai, đáp một câu: “Lưu manh chuyên nghiệp.”
Phương Diệc Nhiên chỉ coi là hắn nói đùa, có lẽ Lục Nhân là nói người đó suốt ngày bám lấy
hắn giở trò lưu mạnh, còn thầm nghĩ: Giở trò đùa giỡn với Lục Nhân? Vậy khác gì kẻ cắp gặp bà
già, còn chưa biết ai lưu manh hơn ai đâu, rồi cũng không nghĩ nhiều mà vẫn cười cợt: “Có cơ
hội thì dắt đi cùng nhau ăn một bữa nhé, để tôi nhìn xem rốt cuộc là lưu manh tới mức nào.”
“Lúc đấy rồi tính.” Đương nhiên Lục Nhân không quá bằng lòng, cũng không biết là sợ đưa theo
thì mất mặt, hay là quá giữ gìn muốn giấu kỹ.
“Nâng niu tới như thế sao?” Phương Diệc Nhiên đùa.
“Hờ, tôi đây là muốn tốt cho cậu thôi, đợi tới lúc đó hắn thấy cậu xong lại mê cậu rồi quấn quít
không buông thì đừng trách tôi.” Lục Nhân dùng đôi mắt hoa đào để liếc Phương Diệc Nhiên,
phong tình vô hạn khó tả.
Phương Diệc Nhiên thực sự không nhịn được phải bật cười, “Được thôi, như thế chẳng phải giải
quyết phiền phức giúp anh sao, coi như là tôi làm một việc thiện.”
Lục Nhân lườm Phương Diệc Nhiên, hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303369/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.