Phương Diệc Nhiên vừa ra khỏi phòng, Phương Mặc liền nhúc nhích sang vị trí mà Phương Diệc
Nhiên nằm, người vừa mới đi, còn lại chút ấm áp, Phương Mặc quấn chăn cọ cọ lên mặt, mũi
tràn ngập mùi hương của Phương Diệc Nhiên.
Phương Mặc hít sâu một cái, sau đó mệt mỏi vùi đầu vào gối của Phương Diệc Nhiên. Rốt cuộc
chủ nhân bị làm sao vậy, vì sao lại đột nhiên không cho cậu gần gũi nữa… Liệu có phải vì mình
suốt ngày quấn quít làm y thấy phiền rồi không?
Nếu thực sự như vậy, không có sự cho phép của chủ nhân, cậu cũng không bám lấy y có được
không nhỉ? Cậu chỉ mong khi tâm tình y tốt thì có thể thỉnh thoảng sờ sờ ôm ôm cậu một cái là
tốt rồi, nói như vậy, chủ nhân sẽ không mất hứng đâu nhỉ.
Nghĩ tới đây Phương Mặc lại nhớ lại khi mình còn là Tiểu Bát, chủ nhân thường xuyên ôm cậu,
cậu có thể gối lên đùi của y, có thể hôn y chẳng cần kiêng nể gì cả, chủ nhân cũng chưa bao giờ
ghét bỏ cậu quá nặng hay bám người quá, còn dịu dàng chải lông giúp cậu…
Phương Mặc nắm thật chặt tấm chăn trên người, tưởng tượng như đó là Phương Diệc Nhiên
đang ôm cậu, quanh người đều là mùi hương quen thuộc của chủ nhân. Đồng thời cảm thán, bây
giờ biến thành người rồi, tuy có thể cùng chủ nhân nói chuyện, cũng có thể làm giúp chủ nhân rất
nhiều việc, nhưng chủ nhân lại không thích cậu bám dính lấy mình, chẳng lẽ là vì ngại cậu tốn
diện tích quá? Phương Mặc không khỏi co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303367/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.