Hai người hâm lại thức ăn hôm qua, bữa trưa cứ vậy là xong, Phương Diệc Nhiên thì sao cũng
được, Phương Mặc thì có ăn là tốt rồi, cho nên hai người ăn uống cũng vui vẻ.
Ăn xong, Phương Diệc Nhiên đi làm, cái đuôi Phương Mặc đương nhiên đòi theo, hai người
chậm rãi đi bộ đến cơ quan, trời âm u, lạnh cực kỳ, gió lạnh thổi táp vào mặt, Phương Diệc
Nhiên rụt cổ vào áo, muốn gọi xe taxi, nhưng lại nhìn Phương Mặc đi bên cạnh, người này hình
như ước gì vĩnh viễn không đi đến nơi, chỉ thích cả ngày bám lấy mình, nghĩ tới đây Phương
Diệc Nhiên không khỏi mỉm cười, liền thôi ý định gọi xe, quên đi, coi như là vận động một chút
cho ấm tay ấm chân.
Phương Mặc đi bên cạnh Phương Diệc Nhiên, chắn gió thay y, thấy Phương Diệc Nhiên như là
sợ lạnh, liền nắm tay ủ ấm cho y, hoàn toàn không quan tâm người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ sao.
Cũng may trời lạnh, người trên đường đều đi lại vội vã, không có thời gian chú ý hai người đàn
ông tay nắm tay.
Rõ ràng mỗi ngày Phương Mặc đều đưa Phương Diệc Nhiên đi làm như thế này, nhưng bởi vì cả
đêm qua điên cuồng, hình như giữa hai người có một chút thay đổi, như có gì đó mọc rễ nảy
mầm giữa họ. Phương Diệc Nhiên sẽ lơ đãng nhìn Phương Mặc, mà mỗi lần như vậy đều thấy
Phương Mặc cười tủm tỉm nhìn lại mình. Nhưng là cái gì cũng không thay đổi, chỉ có Phương
Diệc Nhiên khác thường, với mức độ ngốc nghếch của Phương Mặc thì có lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303365/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.