Phương Diệc Nhiên xoay người đi ngủ, để lại cho Phương Mặc cái bóng lưng, không thèm nhìn
cẩu ngốc hại chết người không đền mạng này nữa, thấy được mà không ăn được sẽ bị giảm thọ
đó.
Thế nhưng, Phương Diệc Nhiên thì định ngủ, nhưng quên mất cún bự Phương Mặc thích bám
người.
Phương Diệc Nhiên vừa nhắm mắt, Phương Mặc liền tự động dính vào, nhỏ giọng ghé vào tai y
gọi: “Chủ nhân…”
Phương Diệc Nhiên lơ đi, coi như không nghe thấy, tiếp tục đếm cừu thôi miên bản thân.
Phương Mặc thấy Phương Diệc Nhiên không để ý tới mình, kéo nhẹ góc áo của y mấy cái, gọi
tiếp: “Chủ nhân.” Đồng thời thân thể càng dịch về phía y, nhưng Phương Diệc Nhiên vẫn mặc
kệ, Phương Mặc không dám làm càn, chỉ dám áp vào người y thế thôi, không dám dùng cả tay
chân quấn lấy Phương Diệc Nhiên như vừa nãy. phongmy.wordpress.com Page 106
Phương Mặc tiếp tục nhỏ giọng gọi Phương Diệc Nhiên, Phương Diệc Nhiên liên tục tự thôi
miên, đây là ảo giác, đây là ảo giác, đừng để ý tới cậu, đừng để ý tới cậu.
Phương Mặc có chút tủi thân, không biết Phương Diệc Nhiên bị làm sao, rõ ràng vừa rồi còn làm
cho cậu thoải mái, bây giờ đã không chịu để ý tới cậu, còn quay lưng về phía cậu, cậu đã làm gì
khiến y không vui sao? Cẩn thận dịch về phía ngược lại, đáng thương co vào mép giường, bắt
đầu lo lắng, có khi nào y lại đuổi mình đi không…
Ớ? Sao không gọi nữa rồi? Hơn nữa lò sưởi Phương Mặc vừa rời đi, Phương Diệc Nhiên đã quen
được sưởi ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khuyen/1303354/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.