Chương trước
Chương sau
Không có Chu Viêm quấy rối, Phương Diệc Nhiên vùi đầu làm việc, thỉnh thoảng tranh thủ vuốt
ve cẩu cẩu ngồi bên cạnh.
Đến bữa trưa, Phương Diệc Nhiên đã sớm bận tới quên cả thời gian. Cẩu cẩu cắn ống quần y kéo
kéo vài cái, Phương Diệc Nhiên ngẩng đầu lên từ đống bản thảo, vỗ vỗ đầu nó “Ngoan đừng
nghịch, tự chơi đi.”
Rồi lại quay về với công việc, cẩu cẩu lại cọ cọ y, thật là khác thường a, không phải nó vẫn luôn
nghe lời, chưa bao giờ làm nũng với mình sao? Phương Diệc Nhiên buông bản thảo trong tay,
nhìn cẩu cẩu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cẩu Cẩu đột nhiên đặt chân trước lên đùi Phương Diệc Nhiên, sau đó mở đôi mắt to tròn ngước
nhìn, biểu tình đặc biệt vô tội, Phương Diệc Nhiên cười ôm lấy nó, vuốt ve lông sau lưng nó,
cười nói: “Buồn chán à? Muốn ta chơi với ngươi?”
Trong lúc vô tình liếc qua đồng hồ cạnh đó, mới phát hiện ra là sắp 1 giờ rồi, vỗ trán “Xin lỗi xin
lỗi, ngươi đói bụng đúng không, ta quên xem giờ.” Rồi lập tức gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt
nhờ cậu ta gọi hai phần cơm hộp tới, phía trước hai chữ ‘trợ lý’ không hổ có hai chữ ‘đặc biệt’,
gọi cơm hộp cũng thần tốc lạ thường, trong vòng mười phút hai suất đã đặt trên bàn làm việc của
Phương Diệc Nhiên. phongmy.wordpress.com Page 21
Phương Diệc Nhiên mở một hộp ra, đặt trước mặt cẩu cẩu “Được rồi, ăn đi.” Rồi lại quay sang

để ý bản thảo, phần cơm của bản thân thì chẳng hề liếc mắt.
Ơ? Cẩu cẩu lại kéo ống quần y, cúi đầu, “Không thích suất này à?”. Phương Diệc Nhiên thấy nó
không động vào chút nào, lại đặt phần của mình xuống đất “Vậy ăn phần của ta đi.”
Nhưng rồi còn chưa vẽ được hai nét thì lại bị quấy rầy, lần này Phương Diệc Nhiên không ngẩng
lên mà chỉ vuốt vuốt đầu nó, nói một câu “Đừng quấy.”, nhưng rồi không đọ lại với sự kiên nhẫn
của cẩu cẩu, đành cúi đầu nhìn nó. Nó bị làm sao vậy nhỉ, trước đây cũng không thấy nó thích kề
cận với mình như thế.
Cẩu cẩu cúi đầu đẩy đẩy một phần cơm hộp về phía Phương Diệc Nhiên, rồi lại ngẩng đầu nhìn
Phương Diệc Nhiên.
“Cho ta à?” Phương Diệc Nhiên hoạt kê, lẽ nào nó đang giục mình ăn? Phương Diệc Nhiên cầm
phần cơm hộp cẩu cẩu đẩy cho lên, gắp một miếng ăn, quả nhiên cẩu cẩu không quấy rầy y nữa,
cúi đầu ăn phần của nó, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn y một cái.
Phương Diệc Nhiên cười xoa đầu nó, đại gia hỏa này thực sự là… tri kỷ một cách bất ngờ? Được
rồi, dù sao việc cũng không vội nhất thời được, đẩy bản thảo đang vẽ dở ra, sau đó cầm cả hai
phần cơm hộp lên “Nào, chúng ta ra sô pha ngồi ăn.”
(Đại gia hỏa nôm na là bé bự hay nhóc bự)
Một người một chó ngồi trên sô pha giải quyết bữa trưa xong xuôi đã 1 rưỡi, đảo mắt cái đã tới
giờ tan tầm, Phương Diệc Nhiên thật ra không có dự định tăng ca, y còn nhớ phải dẫn cẩu cẩu tới
thú y khám, cũng tiện thể mua thêm vài thứ cho nó để trong nhà, vậy nên cầm mấy tập sơ thảo
lên chuẩn bị buổi tối về lại xem qua.
Mang theo cẩu cẩu đi tới một tiệm thú cảnh khá lớn gần đó, có thể khám cho thú nuôi, cũng bán
một số thứ cho thú như là các loại đồ chơi.
“Xin chào tiên sinh, hân hạnh được phục vụ, á, chú Béc-giê* này thật là đẹp.” Phương Diệc
Nhiên vừa vào cửa đã có một cô gái tới chào hỏi, nói xong đã định vuốt ve cẩu cẩu, bị cẩu cẩu
hơi né tránh.
“Béc-giê? Là nó à?” Phương Diệc Nhiên chỉ vào cẩu cẩu, hóa ra nó còn có giống loại a (=.=),y
vẫn cho rằng cẩu cẩu là chó hoang bình thường thôi, hoặc là chó ta.
“Đúng vậy, tiên sinh ngài không biết sao? Nhìn qua thì có thể là đã lai với giống khác nữa,
nhưng chắc chắn là Béc-giê rồi.” Tiểu cô nương cũng không ngại cẩu cẩu lạnh lùng, nhiệt tình
giải thích với Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên gật đầu, tuy mù tịt về các loại chó, nhưng Béc-giê thì y cũng có nghe qua, là
một loại chó chăn cừu của Đức, ban đầu là do lai giữa chó và sói mà thành, vậy nên vừa có sự
dịu ngoan của chó lại vừa có tính hoang dã của sói. Phương Diệc Nhiên biết về Béc-giê, nhưng phongmy.wordpress.com Page 22
cho tới giờ chưa từng liên hệ giống này với cẩu cẩu, bởi vậy vẫn nghĩ cẩu cẩu là chó hoang bình

thường.
“Ừm.” Phương Diệc Nhiên gật đầu, tiếp đó nói rõ ý định, “Liệu có thể khám một chút cho nó
xem trên người có bị bệnh tật gì không, hôm qua bị cảnh côn đập phải, xem xem có bị thương
không nữa.”
Tiểu cô nương vừa nghe thấy cẩu cẩu bị cảnh côn đánh, nhất thời lộ ra vẻ xót xa, đồng thời lại
như trách cứ vị chủ nhân vô trách nhiệm như Phương Diệc Nhiên, nhưng vẫn gật đầu, định dắt
cẩu cẩu đi, lại hỏi: “Tới đây nào, đại gia hỏa, ngươi tên gì?”
Trong vòng một ngày mà Phương Diệc Nhiên bị hỏi câu này tới hai lần, không khỏi có chút giật
mình không lẽ thực sự mỗi chú chó đều phải đặt tên ư? Nhưng thật ra cẩu cẩu nghe tiểu cô
nương gọi mà không hề động đậy, chẳng để ý tới người ta mà cứ bám dính vào Phương Diệc
Nhiên.
“Đi thôi, ta và ngươi cùng đi được không?” Mãi đến khi Phương Diệc Nhiên ngồi xuống vuốt
lông nó, nó mới ngoan ngoãn đứng lên đi theo cô gái kia, khiến cô bật cười, “Đại gia hỏa thật là
trung thành nha, chỉ nghe mỗi lời chủ nhân thôi.”
Vào trong buồng, tự nhiên có bác sĩ thú y kiểm tra cho cẩu cẩu, có điều bây giờ lại khó khăn rồi,
cẩu cẩu căn bản không chịu để bất cứ ai ngoại trừ Phương Diệc Nhiên đụng vào, càng đừng nói
tới bác sĩ thú y mặc áo blouse trắng, vừa tới gần liền cắn, mặc cho Phương Diệc Nhiên trấn an
thế nào cũng vô dụng, cuối cùng Phương Diệc Nhiên đành tự kiểm tra theo lời hướng dẫn của
bác sĩ.
“Cậu thật sự là chiều hư nó rồi.” Bác sĩ thú y chính quy chỉ có thể đứng một bên giương mắt
nhìn.
“…” Phương Diệc Nhiên không nói gì, mình chiều nó á? Cũng không muốn giải thích rằng mình
vừa mới thành chủ nhân của nó hôm qua thôi.
“Có diệt bọ đúng hạn không?” Bác sĩ thú y vốn cũng tiện thì hỏi thôi, nhưng thấy vẻ mặt không
chắc của Phương Diệc Nhiên thì lại hỏi thêm một câu, “Nó mấy tuổi rồi?”
“…Không biết, hẳn là không có.” Trước đây nó là chó hoang, mấy thứ như là diệt bọ y thật sự
không biết.
“Không phải của cậu nuôi từ nhỏ sao?” Kỳ quái, không nuôi từ bé sao lại thân thiết với chủ nhân
như thế… Bác sĩ thú y nghi hoặc, “Chủ trước không nói với cậu à?”
Phương Diệc Nhiên lại tiếp tục lắc đầu, bác sĩ thú y bó tay, cái tên hỏi gì cũng không biết này,
thật là chẳng biết quan tâm tới thú nuôi gì hết. Nhưng nhìn dáng vẻ thân thiết của y với cẩu cẩu
thì hẳn là đối xử với nó không tệ, thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mặc cho vị bác sĩ này
nghĩ nát óc cũng không ngờ Phương Diệc Nhiên mới được nhậm chức chủ nhân ngày hôm qua
mà thôi. phongmy.wordpress.com Page 23
Cũng may Phương Diệc Nhiên tỉ mỉ kiểm tra cẩu cẩu một lượt, hẳn là không có vấn đề gì, xương

khớp hay gì đó đều ổn, liền yên tâm.
Cuối cùng Phương Diệc Nhiên yêu cầu tiêm vắc xin phòng bệnh cho cẩu cẩu, khiến bác sĩ kia lại
trợn tròn mắt. Lớn bằng từng này rồi còn chưa từng tiêm vắc xin, không biết là nuôi kiểu gì mà
lớn nữa…
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.