Cố Thanh Minh biến mất cả một tuần.
Tôi đem tất cả bát đũa, sofa mà Cố Thanh Minh từng dùng đi vứt hết, mắt không thấy tim không phiền!
Người ta chỉ là vì lợi ích thương mại của bản thân mà xử lý Hạ Ngôn, tôi ở đây tự mình đa tình gì chứ. Trong tim tôi tự dưng lại có chút ấm ức.
Vậy nên lại qua ba ngày sau khi Cố Thanh Minh trở về, tôi lần đầu tiên chặn anh ta ở ngoài cửa.
“Cố Thanh Minh, chúng ta ly hôn đi. Anh tha cho tôi đi, dù gì thì anh cũng không yêu gì tôi.”
Cố Thanh Minh ràng không ngờ tôi khiến anh ta trở tay không kịpkịp, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng.
“Tôi yêu cô hay không cũng đừng quên, cô là Cố phu nhân”- Anh ta uy hiếp tôi.
“Cố Thanh Minh, anh đâu yêu tôi, cần gì phải cưới tôi. Anh đi mà cưới Hứa Du Vi ấy!”- nói xong, tôi liếm môi ý đùa cợt nhìn anh ta: “Ồ, tôi quên mất, người ta căn bản không yêu anh!”
Cố Thanh Minh giống như không nghe thấy tôi cố ý kích động anh ta, giọng nói vẫn lạnh nhạt.
“Muốn ly hôn? Được, tôi giúp bố cô trả 1 tỷ, cô trả cho tôi, tôi lập tức thả cô đi.”
Mấy lời của Cố Thanh Minh khiến tôi ch.ết lặng.
Tôi không có tiền trả anh ta, anh ta sẽ giày vò tôi như vậy cả đời, c.ầm thú!
Buổi tối anh ta càng cầm thú hơn, khi tôi đang tắm trực tiếp xông vào ôm tôi lên giường.
HaHa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khong-yeu-nguoi-do-la-cho/2580260/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.