Thủy Linh Ương ôm Lâm Tĩnh Dao với tư thế tương đối mập mờ, có lẽ nên nói là làm cho nàng rạng chân ở trên người mình, lấy bộ phận nào đó như có như không của mình ma sát Lâm Tĩnh Dao mấy cái, đúng là cứng rắn.
Em gái ngươi ấy!
(nguyên văn: Nhĩ muội a.. là một câu chửi nhưng mức độ tương đối nhẹ hơn nhĩ mụ)
Sĩ khả sát bất khả nhục, gậy của ngươi càng lúc càng cứng rồi kìa.
Lâm Tể Tướng ngay lập tức liền nổi giận, cũng mặc xác thân phận quân thần gì đó, một cái tát quất tới, Thủy Linh Ương vạn vạn không ngờ rằng nữ nhân này dám động thủ với mình, không kịp tránh mà chấp nhận lĩnh trọn.
Thủy Nguyệt Ngân sửng sốt không biết gì, ngại vì có người ngoài ở đây, không dám gọi thẳng"Hoàng thượng" , vì vậy nhỏ giọng nói: "Tĩnh Dao, khẩn trương nhận lỗi, ngươi điên rồi sao?"
"Ha ha." Thủy Linh Ương lại nở nụ cười, vuốt ve bên má yêu nghiệt sưng đỏ của mình , nói: "Tiểu Miêu cũng có thể cào người, thật là nguy hiểm." Nói xong, người ngửa về phía sau, thanh âm cũng lạnh đi một chút, nói: "Lắn khỏi người ta đi."
Lâm Tĩnh Dao vội vàng đào tẩu, thầm nghĩ đúng là gần vua như gần cọp, vừa rồi rút một sợi râu của hắn, cũng không biết khi trở về cung thằng nhãi này có trả thù cá nhân không, ban tặng mình tội chết.
Ngụy nương kia từ khi vào cửa đến bây giờ vẫn chưa được diễn, mí mắt nhảy nhảy vài cái nhìn trước mắt cùng mình không chút nào liên quan, the thé giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khanh-thi-tam/41245/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.