Thân thể Phượng Ngữ Linh khẽ run,sau khi ổn định ngữ điệu của mình liền nói: "Dạ, cách rất gần. Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy ngươi nếu không phải xuất thân danh môn vọng tộc, như vậy chắc cũng rất hay lui tới cùng với hàng xóm xung quanh đi, tỷ như người bán nhang ." Lâm Tĩnh Dao nói xong liền kéo kéo đĩa kẹo da trâu rắc vừng ở trên đến, nhón lấy một miếng cho vào miệng nhai mấy cái rồi nói: "Rất thơm , lúc về ta cũng phải phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một chút."
Ánh mắt Phượng Ngữ Linh khẽ biến hóa, cũng không tiếp lời, hồi lâu sau, nghe Lâm Tĩnh Dao nói: "Từ khi nghe thấy đám hàng xóm láng giềng nói A Phúc có một người yêu vào cung làm nương nương, trong lòng ta tò mò, suy nghĩ một chút có lẽ người bọn họ nói chính là ngươi đấy."
Những lời này chỉ là Lâm Tĩnh Dao nói xạo thôi, nhưng thái độ của Phượng Ngữ Linh lại giống như điều nàng mong đợi, cúi đầu xuống thấp, trầm mặc một cái, nói: "Ta không biết hắn."
"Cũng đúng, dù nói thế nào ngươi cũng coi như là một đại gia khuê tú, làm sao có thể lui tới với một tiểu dân chúng đâu, ngày mai ta phái người đi đến nhà ngươi hỏi thăm một chút, xem chừng là bọn họ đặt điều nói bậy." Lâm Tĩnh Dao nói xong liền bưng cái đĩa kẹo da trâu đứng dậy, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Ở trong hậu cung này, mỗi người đều đang đứng ở trên mũi đao , đáy giày cứng rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khanh-thi-tam/1965269/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.