Chương trước
Chương sau
Chương trình của Thần Mặc được an bài rất tốt,sau khi tiến vào studio liền đi đổi lại trang phục, đổi một bộ quần áo cổ trang màu đỏ sau đó đội vào một mái tóc giả.

Ngoái đầu nhìn lại , mưa phùn Phi Phi, ngăn cách muôn sông nghìn núi đổi lấy kinh hồng thoáng nhìn, giống như đến từ kiếp trước. Nam tử cổ trang tuyệt mỹ,dù là vô tâm, cũng là Câu Hồn Nhiếp Phách .

Khóe mắt điểm một nốt ruồi lệ chu sa, là do người phương nào khi anh ta bệnh chết khóc rống rơi lệ mới hôn lên một ấn ký như vậy.

Lâm Tĩnh Dao đứng tại cửa phòng hóa trang, sắc mặt biến đổi kịch liệt, ngàn vạn ngôn ngữ đều ứ ở trong cổ họng, chờ Thần Mặc đi ngang qua mình thì lại quên bản thân mình muốn nói cái gì.

"Tôi cho là cô ta sẽ xông lên đòi ký tên ." Thần Mặc đột nhiên xoay người lại nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái, nói với vị trợ lý bên người .

"Nữ nhân bây giờ vì đuổi thei thần tượng mà thật chịu bỏ sức mượn việc quay phim thử để xâm nhập vào studio đấy."

Lâm Tĩnh Dao si ngốc nhìn bóng lưng Thần Mặc, dưới chân lảo đảo hồi lâu, mấy lần có cảm giác mình sẽ ngất xỉu thì lại được Tô Nhiên chạy tới vịn lại."Em vô cùng lo lắng đuổi theo Thần Mặc không phải là muốn xin một chữ ký hoặc là chụp ảnh chung chứ?"

Lâm Tĩnh Dao vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, trầm giọng nói: "Hủy bỏ đợt quay phim thử hôm nay đi, em có chút không thoải mái,về nghỉ ngơi trước đây."

"Chẳng lẽ là đối với Thần Mặc vừa thấy đã yêu? Như vậy thật đúng là khiến cho anh thương tâm a." Tô Nhiên nói xong, có chút tiếc hận lắc đầu, nói: "Thôi, để anh lần sau lưu ý một chút, thế nào cũng sẽ tìm được nhân vật thích hợp với em." Nói xong, đem Lâm Tĩnh Dao dìu vào trong xe, một đường đưa cô trở về chỗ ở.

Nghĩ tới nếu muốn tìm thông tin của Thần Mặc cũng không phải là điều khó khăn, sau khi Tô Nhiên rời đi, Lâm Tĩnh Dao liền mở máy tính ra,lách cách nhập vào tên tuổi Thần Mặc, sau đó các loại hồ sơ,tin tức bát quái đều xuất hiện trước mắt cô.

Xuất thân từ danh môn, đi du học bên nước ngoài nhiều năm, xử dụng được các loại nhạc khí, đây giống như là sự kêt hợp của Trung -Tây, tự xưng là dịu dàng và thiện lượng, có chút tự luyến, tin tức lớn nhỏ cho biết có khả năng đã từng có không dưới 200 bạn gái, chỉ hôn, ghét đồ ngọt, thích màu đỏ, thường tự xưng là vương giả, tên album, tên ca khúc hơn phân nửa đều là nhưng tên có cá tính 《Iamthek¬ing! 》, 《 lên ngôi vua 》, 《 làm hoàng hậu của ta 》, nhìn vào đều biết đây là kết tinh của tự luyến.

Lại nói muốn kết hôn với một cô gái nhìn thì như ngốc nghếch nhưng thật sự lại là người rất thông minh, muốn khi ở tuổi ba mươi sáu liền thối lui khỏi giới văn nghệ, kết hôn sống chết, rồi trải qua một cuộc sống lười biếng .

Hắn đều có nhà ở Khu nhà Mã Đạt Gia cùng Melbourne,đây đều là những khu nhà cao cấp nên thường bị bọn chó săn nói hắn có thói quen Kim Ốc Tàng Kiều

Khép lại Bản Bút Ký, khóe mắt Lâm Tĩnh Dao co quắp, từ ngoại hình đến tính tình, người này làm sao lại giống như phiên bản của Thủy Linh Ương đây, mình thật giống như lời của lão hòa thượng kia trở lại thế giới cũ, vậy người con trai giống Thủy Linh Ương này là sao đây?

Cõi đời này chẳng lẽ thật có kiếp trước kiếp này sao?

Ta nhổ vào! Thấy quỷ.

Cầm lên chiếc gương trên bàn, nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp bên trong, rất có tư chất của mỹ nữ, thần sắc Lâm Tĩnh Dao khẽ biến,sao lại sẽ có một loại cảm giác xa lạ đây?

Nghĩ đến mình hôn mê gần một năm, chẳng lẽ mọi chuyện xảy ra với mình trong thời gian này đều là một giấc mộng vô căn cứ ư, tỉnh mộng rồi nhưng mình vẫn còn chìm đắm trong trong giấc mộng không cách nào tự kềm chế.

Trái tim mơ hồ truyền đến một hồi đau nhói, giống như đã từng có một thanh kiếm xuyên qua lồng ngực của mình đem mình cùng một người tên là Thủy Linh Ương xuyên thành que thịt nướng.

Đợi chút.

Lạc Nhan Tịch. . . . . .

Đúng rồi, nữ nhân kia nói nàng ta cũng giống mình là người xuyên qua, mặc dù ở trong quá khứ là sớm hơn hai mươi mấy năm nhưng giống nhau đều là made in chi¬na, chỉ cần lấy tư liệu của nàng, là hư ảo hay là sự thật đều có thể chứng thực được rồi.

Lần nữa mở ra Bản Bút Ký, hai tay run run nhập mấy keyword"A thị 201X năm thu được ma túy " , ánh mắt dừng lại ở tất cả các tin tức , cuối cùng Lâm Tĩnh Dao khóa một cái tên"Lạc Nhan Tịch" , vội vàng mở ra tin tức, chỉ thấy phía trên là một khuôn mặt xa lạ, bên hông viết: tuổi gần ba mươi mốt tuổi, tác giả Lạc Nhan Tịch bởi vì quấn vào trong án kiện, trong bất hạnh bị bắn chết, án kiện lần này, theo ** khảo chứng, chính là vụ chào hàng ma túy ở Đông Nam Á ở A thị .

"Không phải đâu, thật xuyên qua?"Ánh mắt Lâm Tĩnh Dao biến đổi, nói thầm một câu, rồi lọt vào sâu trong rối rắm.

Nửa đêm, Tô Nhiên trở lại trong nhà, thấy cô gái luôn luôn thích ngủ đang ngồi yên ở trước cửa sổ, đầu cũng không nhìn bóng đêm loang lổ ngoài cửa sổ.

"Hơn nửa đêm không ngủ, mộng du hả." Tô Nhiên nói giỡn một câu, nhưng lại phát hiện Lâm Tĩnh Dao vẫn không có xoay người lại vì vậy ngáp một cái, đi lên phía trước, vòng qua bả vai của cô hỏi: "Thế nào, cả ngày hôm nay hình như em đều có tâm sự."

"Tô Nhiên, em đang suy nghĩ, em nên dọn ra ngoài, anh bây giờ đang bước trên con đường của một đại minh tinh, sự tồn tại của em sẽ khiến anh gây ra xì căng đan." Lâm Tĩnh Dao không chút để ý nói.

"Ngã Ly thành danh sớm hơn đâu rồi, huống chi, nếu có thể tạo một chút tin tình cảm chẳng phải là tốt hơn sao, lần này chắc do có chút vận khí nên mới được lăng xê thôi." Tô Nhiên chẳng hề để ý mà nói.

Lâm Tĩnh Dao không cần phải nhiều lời nữa, tiếp tục lấy tư thế như điêu khắc ngây ngô nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ

"Đúng rồi." Tô Nhiên nhớ ra cái gì đó, từ trong lòng ngực móc ra hai tờ vé vào cửa : "Ừ, thấy em rất thích cái tên mặt trắng nhỏ kia nên anh giúp em lấy hai tờ vé vào cửa , tối mai cùng đi thôi."

"Thần Mặc?" Lâm Tĩnh Dao nghiêng đầu nhìn phiếu vào cửa kia nhíu mày.

Lúc này Tô Nhiên mới phát hiện ra trên mặt Lâm Tĩnh Dao vẫn còn hai vệt nước mắt chưa khô, liền ném đi hai tờ giấy, hỏi: "Thế nào, đột nhiên đa sầu đa cảm à nha?"

Lung tung lau mặt một cái, Lâm Tĩnh Dao nhe răng cười cười, nói: "Tô Nhiên, có thể lần nữa nhìn thấy anh khiến em rất cao hứng, nhưng cái giá phải trả quá lớn, nó khiến em mất đi thứ quan trọng nhất." Giống như không muốn nhiều lời, Lâm Tĩnh Dao cầm lên vé vào cửa, lật người nằm ở trên giường, nói: "Hắn không phải hắn."

Ngày kế, hội âm nhạc còn chưa bắt đầu thì không khí của hội trường cũng đã high đến cực điểm, Lâm Tĩnh Dao nhìn những cô gái đang cầm những thỏi sáng, áp-phích với thần sắc kích động, khẽ thở dài một cái, thầm nghĩ đã từng cùng Thủy Linh Ương cùng đi qua đầu đường trong kinh thành, cũng từng có một bầy nữ nhân tương tự vội vàng ném khăn tay, vứt mị nhãn, thậm chí ném rau dưa .(-.-|||)

Hôm nay, cách hai thời không, cô đại khái không còn có cơ hội nhìn thấy hắn, trừ phi. . . . . .

Tô Nhiên đứng bên cạnh thấy Lâm Tĩnh Dao không hề kích động giống như trong mong đợi của mình, nắm nắm tay của cô, nói: "Nhìn em như vậy, anh ngược lại an tâm một chút, hay là đợi đến một ngày kia em thành danh rồi, sau đó lại cùng Thần Mặc ở cùng."

Lâm Tĩnh Dao rút tay về, cầm vé vào cửa làm quạt vỗ phất mấy cái, nói: "Nóng quá."

Sắc mặt Tô Nhiên hơi đổi, lại bị hắn không biến sắc che giấu , trầm mặc chờ đợi đại minh tinh xuất hiện.

Không lâu sau, hiện trường tuôn ra một hồi tiếng reo hò điên cuồng"Mặc Mặc!"

Lâm Tĩnh Dao nhìn lên trên đài, thầm nghĩ cảm giác này thật giống những lúc vào triều, ngàn tiếng hô đế vương, vạn tiếng gọi mới ra ngoài.

Thần Mặc mặc một thân tây trang vừa vặn màu đỏ ra sân ,nơi khóe mắt kia điểm nốt ruồi lệ lộ ra vẻ xinh đẹp, vừa bước lên liền khiến cả hội trường hao hứng lên .

"Đi theo tiết tấu của ta, gọi ta là Quốc vương, ngươi biết ta muốn ngươi làm hoàng hậu!"

Khóe mặt Lâm Tĩnh Dao co quắp hạ xuống, thầm nghĩ một người có thể tự luyến đến trình độ nào đâu rồi, lại nghe nhóm con gái bên người đồng thời hô nói: "Quốc vương ――"

Chà mẹ nó liệt.

Lâm Tĩnh Dao móc móc lỗ tai, sau đó nghe tên yêu nghiệt này tiếp tục hát lên: "Thu hồi quyền trượng ta, chìm đắm trong con ngươi dịu dàng, tối nay quỳ gối ở tại bên cạnh ngươi."

Không khí của hiện trường giống như thiêu đốt, Lâm Tĩnh Dao chỉ có cảm giác đại não của mình ông ông, sau lại không thể nghe rõ những lời ca tiếp theo bởi vì bản thân đã bị dung nhan tuyệt mỹ của người con trai trước mặt quấn chặt, mặt giống nhau như đúc, thật chỉ là trùng hợp sao?

Sau khi hát xong hai ca khúc mở màn, Thần Mặc thoát rớt áo khoác ngoài, cởi ra mấy viên cúc áo trên áo sơ mi đen, bộ ngực trắng phau hiện trên màn ảnh khiến người khác dễ dàng phạm tội.

Tất cả con gái trên dưới trái pải đều phát ra tiếng thét chói tai, với bậc nam sắc này trong xã hội, thật khiến cho người ta có cảm giác rơi vào tay giặc.

Không khí đột nhiên thay đổi, Thần Mặc thu hồi biểu tình trương dương của mình, đi tới trước cây dương cầm ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tấu lên một ca khúc du dương dễ nghe.

Không khí của hiện trường an tĩnh rất nhiều, chỉ thấy nam nhân kia nhẹ nhàng ngâm xướng lên: "Ngươi cho rằng đây chẳng qua là mộng một trò chơi, nhưng vì sao khi tỉnh mộng lại hoảng sợ, nơi nào là mộng, nơi nào là cố hương."

Sắc mặt khẽ hơi biến thành buồn bã, Lâm Tĩnh Dao cười khổ một cái, là một giấc mộng, lúc tỉnh lại nơi nào mới là cố hương.

Liếc mắt nhìn người con trai bên cạnh, tuấn mỹ và săn sóc, nương theo mình hơn mai mươi năm,muốn tình yêu thì hắn có thể cho nhưng cô có thật sự muốn nó không.

Từ lúc mình gả cho Thủy Linh Ương làm hoàng hậu trở đi, mình xem như đã bỏ đi thế giới bên này , nơi có người đàn ông kia thì làm gì còn cố hương khác nữa.

"Em qua phòng rửa tay một chút" Lâm Tĩnh Dao đứng dậy, vội vã ra khỏi hội trường, sau đó vọt tới lối đi bộ,cản lại một chiếc tắc xi, nói: "Đi hồ Trọng Dương."

Tài xế một đường chở Lâm Tĩnh Dao đi tới bên hồ , để lại tờ 100 ngàn, sau đó giữ nguyên quần áo, chỉ cởi giày liền nhảy xuống hồ.

"Khàn ――" Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy nước trong hồ ban đêm cực kỳ lạnh đến thấu xương, vì vậy liền nổi lên, con ngươi giật giật, thầm nghĩ nếu như thời gian không khớp thì mình nên làm sao bây giờ, tỷ như thời điểm mình xuyên qua Thủy Linh Ương còn chưa có ra đời hoặc là đã già khọm rồi thì sao.

Lâm Tĩnh Dao đột nhiên nghĩ đến điều này liền có chút do dự, thầm nghĩ nếu như hắn còn chưa ra đời mình liền an tâm chờ đợi, cùng lắm thì trâu già gặm cỏ non, nếu hắn là bộ mặt già khọm nhăn nheo thì mình dứt khoát cũng chấp nhận xuống, nói không chừng chính mình là một con cá xui xẻo, cũng có thể xuyên thủng một cài đầu tóc bạc đấy.

Nếu như có Computer ,cô còn có thể hảo hảo bày ra một phen, nhưng nếu chiếu theo nơi đó để lựa chọn thì chỉ có thể chấp nhận như vậy thôi,vì thế ấm ức đâm vào trong nước, chỉ tiếc, do phản ứng của bản năng,sau khi lặn xuống một lát liền trồi lên mặt nước, sau đó thở ra một hơi, nói: "Làm thế nào, giống như không chết được."

Như thế lặp lại giằng co mấy lần,cô căn bản là không có biện pháp đem lấy chính mình khiến cho chết chìm, vì vậy có chút cực kỳ tức giận lên bờ, cầm lên điện thoại di động đang không ngừng vang lên, không nhịn được nói: "Uy? Làm gì?"

"Em lên phòng rửa tay mà muốn đi đến nửa năm ư, nhanh trở lại!" Bên kia là giọng Tô Nhiên rít gào.

"Ai nha, biết." Lâm Tĩnh Dao nói xong, đột nhiên chân trượt, sau đó"Ai u" một tiếng, cái ót hung hăng đập xuống đất.

Có lẽ, như vậy là có thể đi về đấy. . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.