Cuối cùng Lâm Tĩnh Dao giảm giá mua bản "Song long ba mươi sáu chiêu" kia xuống, sau đó nhét vào trong ngực, thầm nghĩ nếu bán lại cho Ngọc Linh Liên có lẽ có thể bán được giá.
"Thì ra là ái khanh không thích đi đường thuỷ." Thuỷ Linh Ương ở sau lưng đột nhiên nói.
"Sao?" Lâm Tĩnh Dao xoay người nhìn về đám người huênh hoang bên kia, sau đó liếc hắn một cái, nói "Đúng vậy, thần thích đi đường bộ, am hiểu nhất chính là bạo nhân hoa cúc."
"Rất khó hiểu, giải thích thế nào?"
"Hoàng thượng thử suy nghĩ một chút, nếu không ngại thì chuẩn bị một quả dưa chuột."
Thuỷ Linh Ương nghe vậy, suy nghĩ một chút, cho Lâm Tĩnh Dao một quyền thật mạnh, nói "Thật to gan, ngay cả trẫm cũng dám trêu chọc, chẳng lẽ ngươi bị người ta coi là nam nhân thành quen rồi, sao có thể không để ý mặt mũi như vậy!"
Lâm Tĩnh Dao xoa đầu, bất mãn hỏi "Hoàng thượng vì sao phải theo vi thần xuất cung?"
"Hừ, trẫm làm sao có thể nói cho nàng biết là vì trẫm lo lắng cho an nguy của nàng chứ."
"À, vậy ta coi như chưa nghe thấy gì." Lâm Tĩnh Dao vừa nói vừa cười cười, trong lòng có chút ấm áp.
Ngáp một cái, sau đó uể oải vươn vai, tầm mắt Lâm Tĩnh Dao đột nhiên bị bóng dáng như tuyết trắng ở phía trước hấp dẫn, động tác cũng chậm lại.
Chỉ cảm thấy mặt trời hôm nay đột nhiên ấm hơn rất nhiều, thậm chí có hơi chói mắt. Cách đó không xa, một nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-khanh-thi-tam/1965205/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.