Trên bờ cát không một bóng người, hai người ngồi ở bờ biển lẳng lặng chờ đợi mặt trời mọc.
Bầu trời xa xa càng ngày càng hồng, bốn phía mây tía ánh sáng ngọc, bị nhuộm thành đủ loại màu sắc, vàng, cam, đỏ, thậm chí là tím. Mặt trời từng chút từng chút nhô lên mặt biển.
Nhưng Tần Qua lại không hiểu sao mà cảm thấy ánh ban mai quá rực rỡ, đâm vào mắt làm cậu rơi lệ.
Tình yêu của bọn họ có phải cũng như thế hay không? Vừa ra ánh sáng sẽ chết.
Từ khi ở với nam nhân, cậu chẳng biết tại sao lại rất hay lo lắng, tựa như phụ nữ thời xưa, ngâm ca hát xướng chút phong hoa tuyết nguyệt phiền muộn.
Cậu không muốn như vậy, nhưng lại không khống chế được. Không ai dạy cậu ở trong tình yêu thì làm sao giữ vững bản thân, làm sao có thể tách ra.
Loại bất an không yên này có lẽ là tâm trạng khi rơi vào lưới tình.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Yêu quá sâu, lo sợ giây tiếp theo sẽ mất đi.
Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua vào ngực, cúi đầu hôn gò má ẩm ướt của cậu.
“Lại khóc cái gì? Sao giống con gái vậy?”
Tần Qua lắc đầu.
“Hỏi em em lại không nói. Thật sự là không có biện pháp ép em.”
Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua chặt hơn nữa, cánh tay siết lại thắt lưng người yêu.
“Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó.”
“…”
“Cho em mỗi ngày đều chờ từ sớm đến tối, chờ anh đến ôm em.”
Tần Qua lắc đầu, nước mắt như pha lê rơi xuống.
Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-hau-du-sinh/1303971/chuong-53.html