Có chút buồn ngủ mà mở ra mí mắt hơi sưng, Tần Qua miễn cưỡng thanh tỉnh một chút.
Cơn đau trên cơ thể lập tức nảy lên đại não, làm cậu nhớ tới lúc nhỏ đã xem qua ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’. Trên đó nói, tốc độ dẫn truyền của thần kinh là vài trăm km mỗi giây, còn nhanh hơn tên lửa. Bây giờ thì cậu đã tự mình chứng minh đó không phải là giả.
Toàn thân trần trụi, phần eo mỏi đừng nói, vị trí bí ẩn phía sau kia vẫn có cảm giác trướng trướng, giống như… Người nọ còn ở bên trong chưa đi ra…
Nghĩ đến đây, Tần Qua không thể ức chế mà đỏ mặt.
cheveuxnoirs.wordpress.com
Tối hôm qua chính mình thừa nhận thích hắn, còn vong tình thét chói tai rên rỉ, cậu không thể tưởng tượng được bộ dáng mình lại *** đãng như vậy.
May mắn… Bây giờ cậu đang cuộn mình đưa lưng về phía người nọ, người nọ hẳn là không thấy bộ dạng lúng túng của cậu đâu…
“Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?” Thanh âm trầm trầm khàn khàn từ phía sau truyền đến.
Lồng ngực người nọ cũng động đến phía sau cậu, Tần Qua cảm thấy ngay cả đầu lưỡi mình cũng thắt lại: “A… Mấy giờ rồi?”
“Mười hai giờ trưa.” Lâm Hi Liệt hôn tóc cậu.
“A! Vậy… Em chẳng phải đã…” Bỏ thiệt nhiều tiết học! Điều này sao được! Còn có Đàm Tấn!
“Yên tâm.” Người nọ như là biết cậu suy nghĩ cái gì, “Người bạn huyên náo của em buổi sáng có gọi điện thoại đến đây, anh bắt máy nói em ở chỗ anh.”
A… Người bạn huyên náo… Cậu ta không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-hau-du-sinh/1303947/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.