Khi xe đã chạy lên đường lớn, Lâm Hi Liệt liền buông lỏng tay lái, kéo tay Tần Qua qua. Từ ổ chăn ấm áp đi ra, lại bị gió thổi mấy cái, đến bây giờ Tần Qua vẫn còn hơi hơi phát run.
“Lạnh sao?” Lâm Hi Liệt hôn hôn mu bàn tay Tần Qua.
“Không lạnh.” Tần Qua ngượng ngùng muốn rút tay về, lại bị người nọ kéo không cho. Cậu cực lo lắng người nọ đêm nay đã xảy ra chuyện gì không giống bình thường, tay phải nắm chặt lại mới ngẩng đầu nhìn Lâm Hi Liệt: “… Anh thật sự… Không có việc gì chứ?” May mắn bên ngoài người nọ không có thương tích gì, quần áo coi như nghiêm chỉnh.
Lâm Hi Liệt nghiêng đầu cười: “Muốn nói có cái gì lớn thì… Hôm nay là sinh nhật của anh.”
“A? …” Tần Qua lập tức từ chỗ ngồi nhảy lên, “Anh… Anh sao không nói sớm?” Cậu cũng chưa chuẩn bị quà gì, giờ lại đêm rồi, cũng không thể đi đâu mua bánh ga-tô.
“Quên.” Lâm Hi Liệt nhìn đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch của Tần Qua, hận không thể cắn xuống một ngụm. Ầy, hắn nhẫn thêm một chút cũng không sao.
“Vậy làm sao bây giờ? …” Lời vừa ra khỏi miệng Tần Qua thiếu chút nữa đã muốn cắn lưỡi: đây là cậu tự nhảy vào bẫy?
cheveuxnoirs.wordpress.com
Lâm Hi Liệt thực hiểu ý mà nghiêng qua liếc mắt một cái, khóe miệng cũng cong tít lên: “Em nói đi?”
Tần Qua không dám nói tiếp, mặt đỏ hồng mà mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, trái tim nhảy lên như nổi trống: cậu có chút ý thức được hôm nay chỉ sợ chạy không thoát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-hau-du-sinh/1303945/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.