Ta cùng đầu gỗ mới nếm thử tư vị mây mưa, mà đã biếnthành tham hoan... cho tới tận bình minh. Hôm sau lúc tỉnh lại mặt trời đã lêncao, cả người ta cực kỳ đau nhức, vừa mở mắt đã nhìn thấy đầu gỗ ngồi cạnhgiường, trong tay cầm sổ sách, đang lật xem rất cẩn thận.
Ta ưm một tiếng, đầu gỗ lập tức gấp sổ sách lại, ngẩngđầu trong mắt là ý cười nhìn ta, "Tỉnh rồi?"
Ta vươn hai tay, đầu gỗ rất tự nhiên kéo ta đứng lên,ta như người không có xương sống miễn cưỡng dựa lên vai hắn, ta hắt xì một cái,"Giờ nào rồi?"
"Vẫn còn sớm, muốn ngủ thêm không?"
Ta nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, "Còn sớmsao? Hiện giờ chắc cũng là giờ Tỵ rồi."
Giang Hằng lại cười nói: "Ừ, giờ Tỵ sáukhắc."
Ta mắt tròn xoe nhìn hắn, giờ Tỵ mà nói là còn sớm,ngày thường là đã ăn cơm trưa rồi."Haizz, đã đến giờ này, sao chàng vẫncòn ở đây?" Bình thường đầu gỗ chưa đến buổi tối nhất định sẽ không xuấthiện.
"Chờ nàng tỉnh dậy." Tay hắn đặt lên eo ta,"Còn đau không?"
"Đau! Siêu đau! Cứ như bị xe ngựa nghiền quavậy!"
Giang Hằng vội vàng xoa mặt ta, lại xoa xoa tay ta,vội nói: "Đều là ta không tốt, đêm qua không nên cùng nàng..." Hắndừng lại, vẻ mặt áy náy lại nói: "Ta đi bảo nha hoàn mời đại phu đếnxem."
Ta nhanh tay giữ hắn lại, "Không cần! Haizz, đầugỗ, làm gì có người nào vì chuyện này mà đi mời đại phu đâu. Đi bảo nha hoànchuẩn bị nước ấm đi, tắm nước ấm chắc sẽ đỡ hơn..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-gia-co-hi/2393244/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.