Ta vẫn cho rằng trong lăng tiên đế có xây một bậcthang để cho ta xuất tường (hồng hạnh xuất tường – ngoạitình),nhưng dù ta có nghĩ thế nào thì cũng không ngờ đượcbậc thang chờ ta xuất tường lại là... con trai tiên đế.
Hai bàn tay đặt bên hông vẫn nóng bỏng như trước, lúcchạm đến ánh mắt Hoàng đế tràn đầy ý cười, ta cười gượng một tiếng, nói:"Ta là mẫu hậu của Thừa Văn, Thừa Văn thích mẫu thân của mình, cũng là tựnhiên. Ta cũng thích Thừa Văn, luôn thích Thừa Văn. Đương nhiên, ta cũng thíchcả Thường Trữ."
Ta hơi dùng sức, tránh thoát khỏi đôi tay Hoàng đế,lui sang bên phải. Vẻ mặt Hoàng đế phức tạp nhìn ta, ta ngáp một cái,"Không còn sớm nữa, Thừa Văn sáng sớm mai còn phải lên triều, vẫn nên nghỉngơi sớm đi."
Nói xong, không đợi Hoàng đế mở miệng ta đã lui nhanhra ngoài, may mà Hoàng đế cũng không giữ ta lại, nhưng mà ta cũng nghe thấyHoàng đế cười khẽ một tiếng. Ta đột nhiên nhớ lại lúc ta mười ba tuổi, Hoàng đếở Ngự hoa viên đuổi bắt thỏ, không ngờ con thỏ kia cũng thoát được khỏi tayHoàng đế, trốn trong bụi cỏ, cung nữ bên người Hoàng đế phải bắt con thỏ lại,Hoàng đế cũng chỉ khẽ cười một tiếng, giọng nói non nớt: "Con thỏ kia làcon mồi của ta, nó sẽ trở lại thôi." Về sau, con thỏ kia quả thật lại bịHoàng đế bắt về, Hoàng đế lại khẽ cười một tiếng.
Lúc này, ta không khỏi run run, sau khi ngồi lên xekéo, cung nữ trong cung điện Hoàng đế bỗng dưng vội vàng chạy ra, hô:"Thái hậu nương nương...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-gia-co-hi/2393205/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.