Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tuyết cùng Lộ Xuyến rủ Bạch Băng Băng đi ăn trưa chung, mục đích là để an ủi Băng Băng chuyện lúc sáng. Không ngờ, cả Tần Sở Hàn và Kỳ Tử Hoài cũng theo cùng. Lâm Tuyết khó chịu nói:
- Mình nói thật nhá, hai người các cậu làm người ta buồn đã rồi giờ lại đi theo làm gì?
- Mình thật sự không cố ý mà. - Tần Sở Hàn biện minh.
- Còn mình? Mình đi theo cho vui! - Kỳ Tử Hoài lại rất vui vẻ trả lời.
Lâm Tuyết cũng đến cạn ngôn. Bạch Băng Băng nghe thế chỉ phì cười rồi nói:
- Mình không sao nữa rồi, làm phiền các cậu quá. - Nói xong, Băng Băng lại nghĩ: Mình quả thật không để tâm nữa, dù sao mọi người cũng rất là tốt với mình mà, mình sẽ không để tâm đến lời nói của người ngoài đâu! Ừm ừm, nhất định!
Lộ Xuyến tiếp lời:" Nào nào, chúng ta ăn cơm thôi! "
Thế rồi, bọn họ cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Bỗng, điện thoại Lâm Tuyết reo lên, cô lật đật cầm lấy rồi đi ra một chỗ để bắt máy.
Người bên đầu dây bên kia cất tiếng:
- Lâm Tuyết, cậu về Anh Quốc đi! Ông nhớ cậu rồi!
Đó là một giọng nam nhưng không trầm, không ấm, chất giọng lại nghe khá giống một đứa trẻ.
Lâm Tuyết trả lời:
- Cậu lừa mình nữa đúng không? Chuyện của cậu, đừng lôi mình vào. Ông nhớ mình thì ông sẽ gọi cho mình thôi!
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dung-ai-sai-/3404185/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.