Liên kết tất cả sự việc và số bằng chứng cô tìm thấy, Lạc Xuyên cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi bị tai nạn nhưng vô ích, cô chẳng thể nhớ được gì, ngược lại cơn đau đầu liền tái phát.
Suốt nhiều năm qua, mỗi khi cô cố nhớ về chuyện cũ, muốn tìm lại ký ức thì đầu sẽ đau như búa bổ.
- Mình và Cung Bách từng yêu nhau nhưng mình lại chẳng thể nhớ được gì cả.
Vai cô run lên vì xúc động khi biết sự thật chấn động liên quan đến thân phận của chính mình. Tay cô siết chặt xấp hồ sơ, cảm giác ngỡ ngàng, hoang mang bủa vây lấy Lạc Xuyên. Cô rất muốn biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ khiến ba và chị hai phải thay đổi cả tên của cô, che giấu cô suốt ngần ấy năm.
Tiếng cửa phòng đóng lại, cô chạm mặt Nam Uyên khi vừa bước ra khỏi phòng của ba. Chị hai ngạc nhiên nhìn cô, chẳng rõ vì sao cô lại vào phòng của ông ấy. Chợt nhìn trên tay em gái, Nam Uyên thấy cô đang cầm một xấp hồ sơ. Linh cảm có chuyện chẳng lành, cô ấy vội nói:
- Mộc Giao, sao em lại vào phòng của ba? Em đang cầm gì vậy?
Nhìn sắp hồ sơ trên tay cô, chị hai không tránh khỏi hoang mang. Nam Uyên đưa tay định chạm vào xấp nhưng cô lập tức rút tay lại, đến nước này, cô chỉ có thể thẳng thắn đối mặt:
- Em thật sự tên là Cố Mộc Giao sao?
Câu hỏi của cô khiến chị hai toát cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3503147/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.