Lời anh nói tràn đầy quyền lực và sự tự tin, Cung Bách có vẻ chắc chắn cô không thể thoát khỏi anh, cả đời này phải chịu sự kiểm soát của anh.
Lạc Xuyên biết rõ cô mang thân phận người hầu nên cũng không phản kháng, tuy nhiên cô lại nói một câu đầy sắc bén:
- Thiếu gia à, dù sao thì anh cũng không thể kiển soát tôi cả đời được.
Dù cô chỉ mới ở cạnh anh được ba tháng nhưng khả năng đối đáp với chủ nhân nào phải dạng vừa. Cung Bách chẳng những không bực dọc khi cô phản biện mà ngược lại anh càng tỏ ra hứng thú với cô gái có ngoại hình xinh đẹp giống hệt người yêu cũ đã phụ bạc anh năm xưa.
Anh đưa tay nâng cằm cô, hai gương mặt kề cận, khoảng cách giữa môi của anh và cô đang rất gần nhau. Lạc Xuyên có chút hồi hộp trước sự tiếp xúc quá gần kề.
- Diệp Lạc Xuyên, cô nên nhớ một điều, biệt thự này không phải là nơi cô thích ở thì ở, thích đi thì đi. Không có sự cho phép của tôi thì cô mãi mãi cũng không thể thoát khỏi kiếp người hầu.
Trước sự quả quyết của anh, cô buông nhẹ một câu:
- Thiếu gia đang hăm dọa tôi sao?
Lạc Xuyên là người hầu duy nhất trong nhà dám đối đáp thẳng thừng với anh. Chỉ cần Cung Bách nói một câu, cô sẽ không ngần ngại đáp lại một câu.
- Tôi cần gì hăm dọa một hầu gái.
Anh nói lời bỡn cợt rồi buông cô ra, Cung Bách nhìn đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-toi-pham-tinh-yeu/3414689/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.