Chiếc đèn màu da cam lặng lẽ chiếu sáng, không khí trong gian phòng nhỏ lại có vẻ có chút u ám.
Bên ngoài thế giới xảy ra chuyện gì, hai người trong phòng đều không hề quan tâm.
Tô Chiêu quỳ rạp trên mặt đất, bởi vì hai tay bị trói ra phía sau, y chỉ có thể dùng vai chống đỡ trọng lượng thân thể. Trên da thịt rải đầy những vết tích xanh tím, còn có những vết thương máu đã đọng lại, sự va chạm mãnh liệt từ phía sau càng kéo đến một trận đau đớn.
Y mang dụng cụ khóa miệng, nước bọt không cách nào nuốt xuống chảy trên mặt đất, chật vật khôn cùng.
“Em nói Tiểu Lăng tại sao lại ném tôi đi... hả?! Cũng bởi vì cái tên họ Ngụy kia!! ” Cố Trung tròng mắt đỏ ngầu, nắm lấy thắt lưng Tô Chiêu đâm vào, không một chút quan tâm đến cảm giác của Tô Chiêu.
“Tôi đối với cậu ấy tốt như vậy, cậu ấy lại có thể ném tôi đi!! ” Cố Trung đem lửa giận toàn bộ đều phát tiết ở trên người Tô Chiêu.
Đôi mi khép chặt lại trào ra nước mắt, Tô Chiêu không thể nhớ rõ bản thân mình đã khóc bao nhiêu lần.
Lợi dụng quyền lực sửa chữa sổ sách, sau khi làm giả số liệu, y nặc danh báo tin về tập đoàn Ngụy thị, sau đó chạy trốn về bên cạnh Cố Trung. Không ngờ... lại phải chịu cảnh ngược đãi như vậy.
Đã nói là ‘thật lòng yêu em một lần nữa’ mà?! Đau đớn xé tâm can, không ngừng tấn công đại não của y, làm y đầu váng mắt hoa.
Lúc sắp phun trào, Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304184/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.