Giang Lăng quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt phiếm hồng, máy rung nhét ở phía sau không ngừng xoa bóp tiểu huyệt, khiến cậu vô cùng khó khăn.
Khay thức ăn được đặt trên mặt đất ở trước mặt, cậu vươn đầu lưỡi, liếm lấy miếng bánh mì cho vào miệng. Cậu biết bây giờ chiếc đuôi đang nhét ở phía sau càng khiến cho cậu nhìn giống một con chó hơn.
Mặc dù Ngụy Tần chỉ ngồi trên sô pha đọc sách, nhưng Giang Lăng có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng từ phía trên chiếu xuống người cậu.
Ăn bữa trưa khổ sở đến nước mắt đầy mặt, hai gò má ửng hồng, đây là lần đầu tiên Giang Lăng phải làm vậy. Vấn đề là, Ngụy Tần một chút tâm ý buông tha cho cậu cũng không có.
Liên tục hai ngày ba đêm, cậu dường như là cùng người nam nhân này ở cùng một chỗ mà chìm đắm trong bể tình, Giang Lăng có cảm giác từ thân thể cho đến linh hồn đã không còn thuộc về cậu nữa, ngay cả ý muốn phản kháng cũng không còn lại bao nhiêu.
“Không đói bụng sao? ” Ngụy Tần giương mắt nhìn cậu.
Giang Lăng xiết chặt nắm tay, lần thứ hai vùi đầu, liếm một hơi hết sạch sữa bò trong chén.
Chờ Giang Lăng mè nheo ăn xong, Ngụy Tần đột nhiên hỏi: “Có phải em muốn về Tụ phúc lâu một chuyến?”
Giang Lăng gật đầu ừm một tiếng.
Ngụy Tần tiếp tục hỏi: “Buổi tối trước mười giờ có thể trở về không?”
Giang Lăng suy nghĩ một chút: “Mười một giờ.”
“Được. ” Ngụy Tần khép sách lại, đi tới phía sau cậu, tháo phần đuôi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304166/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.