Dọc đường đi hai người không hề nói chuyện.
Ngụy Tần chuyên tâm lái xe, Giang Lăng thì yên tĩnh ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Về đến biệt thự, chiếc xe nhanh chóng tiến vào ga ra.
Ngụy Tần mở cửa xe cho Giang Lăng xuống, hắn vòng ra phía sau, khẽ đẩy vai cậu. Giang Lăng ngoan ngoãn bước đi, hai người một trước một sau vào biệt thự.
Căn biệt thự to như vậy nhưng không có lấy một bóng người.
Ngụy Tần đóng cửa lại, mở sợi dây trói trên hai cổ tay Giang Lăng, sau đó áp Giang Lăng lên cánh cửa, nâng cằm cậu lên —— khuôn mặt tuyệt mỹ không một chút cảm xúc hiện lên trước mắt.
Ngụy Tần trong mắt đầy yêu thương, không kiềm nén được đưa môi lại gần, lúc chỉ còn cách cánh môi xinh đẹp kia một chút, Ngụy Tần dừng lại —— một lưỡi dao sắc nhọn đang kề sát cổ hắn.
Hàn quang xẹt qua đáy mắt, Giang Lăng chẳng biết từ lúc nào đã cầm trong tay con dao găm, ánh mắt quật cường, ngữ khí rét run: “Tại sao anh lại làm như vậy?”
Ngụy Tần trầm mặc, chăm chú nhìn Giang Lăng.
Đôi mắt Giang Lăng cuồn cuộn nổi lên lửa giận: “Chúng tôi với anh có thù oán gì?!”
Ngụy Tần than nhẹ, ánh mắt hiện lên tia bi thương nhàn nhạt, nói một câu: “Giang Lăng, tôi rất thất vọng.”
Thanh âm buồn bã của hắn khiến Giang Lăng trong lòng căng thẳng, đột nhiên bụng của cậu bị một vật cứng ấn vào, dao găm cũng bị Ngụy Tần nắm lấy, máu tươi từ bàn tay trào ra.
“Đừng nhúc nhích.” Ngụy Tần đè con dao xuống, tiếng chốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-phuc-tung/1304154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.