“Đào lão sư anh vào đi.” 
Không ai nhớ rõ ngày sinh nhật mà ngay cả chính Vi Dịch Kiệt còn quên, Vi Dịch Kiệt vẫn là cảm thấy thật cao hứng, cậu nhanh tay tiếp nhận bánh kem trong tay Đào Mộng Lâm rồi mời anh cửa. Thấy Vi Dịch Kiệt cao hứng nghênh đón mình, Đào Mộng Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi theo cậu vào trong. 
Đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh, hai người cứ theo lẽ thường bắt đầu buổi học cuối tuần như bình thường. Bởi vì Đào Mộng Lâm còn đang đi học, chương trình trung học có điều, so sánh khẩn trương, buổi sáng thứ sáu Đào Mộng Lâm còn phải đi học, chỉ có thứ sáu buổi chiều mới có thể nghỉ ngơi và kiên trì tới dạy cho Vi Dịch Kiệt học. 
“Buổi tối hôm đó thật sự xin lỗi, tôi không nên hướng cậu đưa ra yêu cầu như vậy.” 
Nghe Đào Mộng Lâm đột nhiên giải thích chuyện tối đêm đó, Vi Dịch Kiệt có chút luống cuống tay chân. 
“Chuyện hôm đó vẫn là không nên nói ra.” 
“Tôi cảm thấy thực sự rất lo lắng, sau tối hôm đó tôi thật sự thực hối hận cũng thực sợ hãi, hôm nay tôi thậm chí sợ đến đây sẽ bị cậu đuổi đi. Dịch Kiệt, chúng ta còn có thể như bây giờ được không?” 
“Đương nhiên có thể, Đào lão sư tôi thật sự thực cảm tạ anh đã phải đi làm (?) còn rút ra thời gian đến dạy tôi, anh phụ đạo cũng tốt lắm. Chỉ là… tôi không phải đồng tính.” 
Nghe vậy, Đào Mộng Lâm cúi đầu đem ánh mắt di chuyển sang cuốn sách giáo khoa nằm trên bàn, không trả lời. Vi Dịch Kiệt thấy thế cũng không muốn nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-duc-manh-dong-va-ai-duc-loang-lo/185143/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.