Chương trước
Chương sau
Lúc Vi Dịch Kiệt trở về nhà đã qua mười một giờ.
Cậu vừa mở cửa liền thấy Hàn Vĩ ngồi một mình trên ghế sofa trong  phòng khách, tay đang nhấn điều khiển TV. Thấy Vi Dịch Kiệt mở cửa đi vào, Hàn Vĩ liền vọt lên nắm lấy tay cậu kéo vào trong phòng ngủ.
“Cởi!”
Ngữ khí Hàn Vĩ tràn ngập tức giận, Vi Dịch Kiệt do dự một chút rồi cũng thành thật cởi đồ của mình.
“Điện thoại của anh vì sao tắt máy cả buổi tối? Tôi cho anh điện thọai để làm gì?”
“Tôi không tắt máy.”
Vi Dịch Kiệt như muốn chứng minh lời nói của mình, gấp gáp lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn vài cái điện thoại vẫn không sáng lên.
“Hết pin…” Vi Dịch Kiệt nói.
“Tại sao trễ như vậy anh mới về?” Hàn Vĩ cũng không truy cứu chuyện điện thoại nữa.
“Không… cũng không có chuyện gì.”
“Anh nói dối cũng phải lựa lời mà nói chứ.”
Hàn Vĩ nói xong liền hôn Vi Dịch Kiệt, tay cũng bắt đầu không an phận vói vào trong áo sơmi đã mở rộng.
“Hừ, chiều nay anh đã nói sẽ nấu cơm cho tôi ăn.”
“Hả, cậu vẫn chưa ăn cơm tối?”
“Đương nhiên chưa ăn.”
“Cậu không phải hiện tại muốn—” Chữ ‘làm’ có xé rách miệng Vi Dịch Kiệt cậu cũng không dám nói ra.
“Đều vẹn toàn hai bên không phải sao?”
Nhìn Hàn Vĩ không có chút hảo ý tươi cười, trong lòng Vi Dịch Kiệt có chút sợ hãi.
Cởi hết quần áo chỉ mặc duy nhất một chiếc tạp dề hở hang làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất. Tạp dề kia có thể che khuất được bộ phận phía trước, còn phía sau trừ bỏ dây lưng còn lại đều bại lộ. Xấu hổ nhất là, đầu sỏ gây nên chuyện này Hàn Vĩ đang đứng sau lưng cậu dựa vào cửa nhà bếp nhìn chằm chằm cậu.
Thân thể bị bại lộ hoàn toàn trong không khí lạnh như băng làm Vi Dịch Kiệt lạnh đến run người, hơn nữa mãnh liệt cảm thấy xấu hổ, tay cũng run rẩy theo.
“Anh lạnh lắm sao? Tôi đến sưởi ấm cho anh được không?”
Ngay lúc nghe được lời nói của Hàn Vĩ thì hắn đã đứng ngay sau lưng Vi Dịch Kiệt. Tuy rằng cảm thấy sau lưng ấm hơn rất nhiều, nhưng lại làm cho cậu cảm thấy hoảng loạn hơn.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, một đôi tay từ từ chậm rãi men theo thắt lưng của Vi Dịch Kiệt vuốt ve xuống dưới, cuối cùng dừng ở tính khí của cậu.
“Không cần! Hiện tại… Không cần!”
“Không cần nói lời vô bổ như vậy…”
Hàn Vĩ tăng thêm lực đạo, một bàn tay cầm phân thân của Vi Dịch Kiệt vuốt ve, tay kia thì thỉnh thoảng chà xát hai túi cầu ở phía dưới.
“Có cảm giác nhanh như vậy, anh đúng là càng ngày càng mẫn cảm.”
Hàn Vĩ nói xong liền quay qua liếm lộng ở cổ cùng bả vai Vi Dịch Kiệt, động tác ở tay Vi Dịch Kiệt cũng ngừng lại.
“Tại sao không tiếp tục thái? Không phải anh rất thuần thục việc này sao?
“Cầu cậu đừng làm như vậy…”
“Đừng làm gì cơ?
Hàn Vĩ cố tình trêu chọc, tay vẫn tiếp tục đùa bỡn tính khí của Vi Dịch Kiệt, tay kia vươn lấy một lọ gia vị.
Đó là một lọ thủy tinh nhỏ đựng đầy dầu vừng. Hàn Vĩ thuận lợi mở nắp, mùi dầu vừng lập tức liền tỏa ra.
“Thơm thật, không hổ là loại dầu tốt nhất.” Hàn Vĩ nói xong đổ lọ dầu vừng ra tay, bàn tay dính dầu rất nhanh chen vào giữa hai cánh mông trắng nõn không có gì che đậy của Vi Dịch Kiệt. Đột nhiên bị thâm nhập khiến Vi Dịch Kiệt cảm thấy khó chịu, theo bản năng co chặt mật huyệt ngăn cản dị vật xâm nhập.
“Anh đem tôi hút thật nhanh, có phải muốn thứ gì đó lớn hơn tiến vào không? Tuy rằng tôi cũng thích anh chủ động, nhưng vẫn phải chuẩn bị trước đã.”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt cảm thấy xấu hổ, vì thế thả lỏng thân mình mặc Hàn Vĩ bài bố.
“Không bằng… Anh ngồi lên trên bếp đi.”
Nghe yêu cầu của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc cũng vặn vẹo thân mình phản kháng.
“Không! Không cần… xin cậu…”
Hôm nay anh đã nói không cần rất nhiều a, tôi sẽ mất hứng.”
Hàn Vĩ nói xong trực tiếp ôm Vi Dịch Kiệt đặt ngồi lên bếp đối diện mình.
“Chân tách ra một chút, lấy tay giữ.”
Hàn Vĩ vừa nói vừa mạnh mẽ mở hai chân Vi Dịch Kiệt đặt vào tay cậu. Tạp dề mỏng manh bao trùm phân thân đã đứng thẳng của Vi Dịch Kiệt. Hàn Vĩ đứng ở giữa hai chân cậu, cười xấu xa nhìn vào giữa, chỉ chốc lát sau, tay hắn bao trùm đi lên, cách lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cảm giác không tệ đi?”
Hàn Vĩ không nhừng thổi nhiệt khí ở bên tai Vi Dịch Kiệt, từng đợt run rẩy tê dại xẹt qua cơ thể cậu.
“Anh hiện tại như một loại mỹ vị đồ ăn. Để tôi làm cho hương vị thêm vẹn toàn đi.”
Cảm giác mãnh liệt xấu hổ làm cho Vi Dịch Kiệt gắt gao cắn môi dưới.
“Đầu tiên là cho thêm gia vị.”
Hàn Vĩ không biết từ khi nào đã lấy ra một lọ đường cát, sau đó đổ vào tạp dề của Vi Dịch Kiệt. Trên người đầy hạt đường thật nhỏ khiến Vi Dịch Kiệt có chút nhột. Cậu không khỏi vặn vẹo thân mình, nhưng bị Hàn Vĩ  đè ép lại, theo từ xương quai xanh của cậu chậm rãi liếm xuống một đường.
Hàn Vĩ dùng miệng cởi bỏ tạp dề, tạp dề rất nhanh rớt xuống. Hai đầu v* đỏ sậm cứ như vậy bại lộ trước mắt Hàn Vĩ. đầu v* còn dính chút đường màu trắng.
” Hiện tại tôi phải nếm thử chút hương vị. “
Hàn Vĩ linh hoạt ở trước ngực Vi Dịch Kiệt liếm, đường hòa tan trong nước bọt để lại cảm giác dinh dính. Vi Dịch Kiệt còn chưa kịp cảm thấy ghê tởm, một bên đầu v* của cậu đã bị cắn. Rõ ràng là bộ ngực đàn ông, Hàn Vĩ lại là bộ dáng hưởng thụ không ngừng mút vào khẽ cắn. Mỗi lần bị răng Hàn Vĩ chạm vào đều làm cho toàn thân Vi Dịch Kiệt nổi lên một trận run rẩy.
” Ân, ân… ân.. “
Bị kích thích. Vi Dịch Kiệt nhịn không được rên rỉ ra tiếng, Vi Dịch Kiệt khó chịu ngẩng đầu lên, bởi vì tay còn ôm hai chân nên không thể duy trì thăng bằng, Vi Dịch Kiệt đành dùng hai tay ôm đầu Hàn Vĩ.
Cảm nhận được hành động của Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ vui vẻ nở nụ cười, hắn ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt có chút mê mang của cậu ” Anh nói thích tôi đi. “
Nghe được yêu cầu của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng mở mắt.
” Anh nói thích tôi cho tôi, nói mau lên! “
Vi Dịch Kiệt vẫn im lặng… Không nói lời nào.
” Anh mau nói cho tôi! “
Hàn Vĩ nắm được cằm Vi Dịch Kiệt kéo lại.
” Anh bị câm điếc? Anh bất quá là một con chó đang được tôi nuôi dưỡng, vì cái gì dám không nghe lời tôi?”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt phẫn nộ đưa tay hướng về phía Hàn Vĩ. Đáng tiếc nắm đấm của cậu thật sự không thể uy hiếp được Hàn Vĩ, dễ dàng bị lộ.
” Nói thích đối với loại người như cậu, xin lỗi tôi không làm được. “
Vi Dịch Kiệt nói xong bị Hàn Vĩ nặng nề đẩy một cái, sau ót đập vào tường một trận đau nhói
Hàn Vĩ một câu cũng không nói, lạnh lùng đi ra khỏi phòng bếp, âm thanh đóng cửa thật lớn vang lên, sau đó căn nhà chìm trong im lặng.
Hàn Vĩ tức giận đi xuống lầu, sau đó đi đến trước ký túc xá, giường ngủ của hắn tuy vẫn còn nhưng hắn không muốn gặp bạn cùng phòng, lại càng không muốn cùng ở cùng bọn họ.
” A Khoan, ông hiện tại đem xe của tôi đến trường học. “
” Thiếu gia, đã trễ như vậy… “
” Tôi gọi ông đến thì đến cho tôi! Nói nhiều lời vô nghĩa vậy để làm gì?
” Vâng, tôi lập tức đến “
” Tôi ở sân bóng rổ chờ. “
Cúp máy, Hàn Vĩ đi tới sân bóng rổ, sau đó tìm chỗ yên lặng ngồi xuống. Gió đêm lạnh lẽo không ngừng quất vào những ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc nhỏ có quy luật. Nỗi lòng Hàn Vĩ nhất thời lung tung cả lên. Buổi chiều chính là thời điểm các buổi thương nghị ký kết những dự án kinh doanh lớn, Hàn Vĩ đột nhiên bị phụ thân kêu đi cùng đến biệt thự của Hạ Dài Đình.
Hạ Dài Đình là ôm trùm của các buổi đấu thầu lớn. Quan hệ của Hàn gia, Lam gia cùng Hạ gia rất tốt. Ba đứa trẻ của ba nhà đều cùng nhau lớn lên. Hạ Tử Kiệt là con trai duy nhất của Hạ Dài Đình, bởi vậy ông phi thường cưng chiều đứa con trai độc nhất này. Hạ Dài Đình ly hôn với vợ từ khi Hạ Tử Kiệt còn nhỏ, về sau cũng không tái hôn nữa mà tập trung vào kinh doanh bất động sản. Hạ Tử Kiệt không phải vừa sinh ra đã sống trong nhung lụa. Hạ Dài Đình cùng Hàn gia với Lam gia kết hợp kinh doanh lời không ít tiền, cho nên Hạ gia cũng tương đối giàu có. Hạ Tử Kiệt quá ngợp trong giàu sang mà ăn chơi trác táng, tấm bằng đại học chính quy cũng phải nhờ vào quyền thế trong nhà cùng ít tài lực mới có được.
Quan hệ của Hạ Tử Kiệt cùng Đào Mộng Lâm, Hạ, Hàn, Lam gia đều biết rất rõ ràng. Thậm chí bọn họ còn công khai chuyện của mình ở xã hội trưởng lưu. Đào Mộng Lâm mới 5 tuổi bị cha vứt bỏ ở trước cửa Hàn gia, được Hàn gia cưu mang, cho đi học hành. Đào Mộng Lâm đậu vào trường đại học sư phạm chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp cũng là lúc đứa con cả Hàn Du bắt đầu học tiểu học, vì thếĐào Mộng Lâm tự nhiên thành gia sư cho Hàn Du. Không chỉ dạy học mà anh còn phụ trách chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Hàn Du. Hạ Tử Kiệt ít hơn hàn Du ba tuổi, nhưng hai người từ nhỏ đã là bạn tốt, cho nên ba người Hàn Du, Hạ Tử Kiệt cùng Đào Mộng Lâm ba người luôn ở cùng với nhau như hình với bóng.
Ba người này với nhau lúc đầu rất hài hòa. Nhưng Hàn Du cùng Hạ Tự Kiệt tuổi ngày càng lớn, trong ba người lúc đó xuất hiện một loại tình cảm gút mắc. Quan hệ cân bằng của ba người cứ như vậy xuất hiện vết rách. Hàn Du cùng Đào Mộng Lâm trở thành một đôi, Hạ Tử Kiệt bị cho ra rìa tình cảm của hai người.
Nhưng mà Hàn Du có bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ thầy thuốc đã nói sống không quá 10 tuổi. Chính là bằng vào tài lực của Hàn gia mà Hàn Du vẫn sống đến 18 tuổi. Năm ấy có chuyện ngoài ý muốn nên bệnh của Hàn Du đột nhiên phát tác, sau đó chết ở đình viện lý không lâu sau khi Hàn Du mất, Đào Mộng Lâm cùng Hạ Tự Kiệt liền trở thành một đôi, từ đó về sau trong nhà dựa vào Hạ Tử Kiệt. Hạ Tử Kiệt cũng thường có cử chỉ thân mật với Đào Mộng Lâm ở nơi công cộng, người vừa thấy liền hiểu được quan hệ của hai người bọn họ.
Hàn Vĩ là con trai thứ của Hàn Quảng sinh, là anh em cùng cha khác mẹ với Hàn Du. Mẹ của hắn chỉ là một kỹ nữ đã có một con với chồng trước. Vì thế Hàn Vĩ từ nhỏ đã bị mọi người coi thường. Sau khi Hàn Du mất, Hàn gia không có ngươi thừa kế, Hàn Quảng Sinh mới thừa nhận Hàn Vĩ. Mẹ của Hàn Du đã chết nhiều năm hiện tại là mẹ của hắn trên danh nghĩa. 
Trong trí nhớ của Hàn Vĩ, lúc hắn 11 tuổi, người đối xử tốt với hắn chỉ có Lam Hinh và Hạ Tử Kiệt. Hồi nhỏ Lam Hinh hay tới Hàn gia chơi, sau đó phát hiện ra một đứa trẻ nhỏ gầy đang trốn ở góc phòng bị một tên người hầu khác bắt nạt. Có lẽ bắt đầu từ tình thương hại, Lam Hinh mới bắt đầu làm quen với Hàn Vĩ, cho hắn ăn ngon cùng đồ chơi tốt. Mỗi lần thấy hắn bị thương còn giúp hắn băng bó. Nhưng sự quan tâm của Lam Hinh cũng không mang đến nhiều an ủi cho nội tâm yếu ớt của hắn. Mẹ của hắn từ nhỏ đã giáo dục hắn thành một đứa trẻ nhẫn nhục không biết phản kháng, vậy nên hắn thường xuyên bị những đứa tẻ khác bắt nạt. Mà mẹ của hắn cũng chưa bao giờ quan tâm đến sự sống chết của hắn. Mỗi đêm say rượu  đều đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết, sau đó lại ôm hắn vào trong lòng ngực, không ngừng nói với hắn, chủ nhân của Hàn gia chính là cha của hắn. Sau khi biết được cha mình là ai, Hàn Vĩ từng vọng tưởng mình có thể tiếp cận được người cha cao lớn uy nghiêm kia, nhưng ông ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Từ nhỏ không được cha mẹ yêu thương còn thương xuyên bị đối đãi bạo lực, Hàn Vĩ bắt đầu có khuynh hướng tự thu mình lại nghiêm trọng. Cho đến khi Hàn Vĩ xuất hiện mới từ từ sưởi ấm trái tim của hắn.
Hàn Vĩ còn nhớ rõ khi hắn vừa gặp Hạ Tử Kiệt, Hạ Tử Kiệt y như tia nắng giữa mùa đông, thổi từng cơn gió mùa xuân vào trong tim của hắn. Không hiểu vì sao, rõ ràng hắn tiếp xúc với Lam Hinh nhiều hơn, Lam Hinh đối xử với hắn cũng tốt hơn rất nhiều so với Hạ Tử Kiệt. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, cho dù hắn không nói lời nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của hắn, Hàn Vĩ liền cảm thấy thế giới của hắn cũng không tuyệt vọng đến vậy. Cho nên sau khi tính cách của Hạ Tử Kiệt dần trở nên cổ quái xảo quyệt, hắn vẫn là si ngốc quyến luyến Hạ Tử Kiệt, cho dù hắn biết rõ trong lòng Hạ Tử Kiệt thật sự yêu ai.
Nhiều năm trôi qua, trong lòng Hàn Vĩ kỳ thực hiểu được, Hạ Tử Kiệt chân chính làm cho hắn quến luyến đã sớm không tồn tại. Nhưng chỉ cần Hạ Tử Kiệt ở bên cạnh hắn, hắn liền không thể chống cự lại sức hấp dẫn của Hạ Tử Kiệt. Mà tên dân công kia mặt lại rất giống Hạ Tử Kiệt. Hàn Vĩ cho dù không thừa nhận nhưng quả thực hắn luôn không tự giác mà đối xử với tên dân công kia thành thế thân của Hạ Tử Kiệt. Hắn có khi thậm chí còn cảm thấy trên người tên dân công đó có chút gì đó mà Hạ Tử Kiệt đã mất đi
“Tiềm lực phát triển đoạn đường này tương đối lớn, tôi muốn xây trung tâm thương mại, nâng cao chất lượng của khu dân cư này.” Cao Trước Lễ xoay ngang dọc bản thiết kế, giải thích cặn kẽ.
“Tôi tuy rằng đồng ý, nhưng như vậy cũng mạo hiểm không nhỏ.” Hàn Quảng Sinh nghi hoặc nói.
“Chính phủ đang mở rộng con đường này, các chuỗi của hàng xung quanh cũng phát triển hơn rất nhiều, tiềm lực này quả thực rất lớn.” Hạ Dài Đinh nói phi thường chắc chắn.
” A Vĩ, con cảm thấy thế nào?” Hàn Quảng Sinh nhìn về phía Hàn Vĩ.
” Nếu như vậy khung cảnh quả thật không tồi, đoạn đường này con cũng xem trọng. Nếu toàn bộ đều đầu tư khu nhà xa xỉ con cảm thấy thực không ổn. Con điều tra thấy khu này đa số là người có thu nhập thấp ở. Con nghĩ nên lo cho chất lượng nhà cửa. “
Nghe vậy, Cao Trước Lễ mặt cương một chút rất nhanh liền tươi cười.
“Cũng không tệ, nhưng trung tâm thương mại lớn của nước ta vẫn chưa có nhiều lắm.”
” Tôi đồng ý với ý kiến của A Vĩ.” Hàn Quảng Sinh cường thế cười nhìn nhìn Cao Trước Lễ.
” Con  cảm thấy để hấp dẫn được người khác không nhất thiết phải xa xỉ. Chúng ta có thể lấy danh nghĩa bảo vệ môi trường cùng tiết kiệm năng lượng để hấp dẫn hộ khách. Kỳ thực lợi ích mới là quan trọng nhất, không phải sao?”
Nghe Hàn Vĩ nói xong, Hạ Dài Đình hiểu ý mỉm cười gật gật đầu, sau đó đứng lên.
” A Vĩ nói không sai, tôi thấy không bằng… “
Hạ Dài Đình còn chưa nói xong chợt nghe ngoài cửa vang lên một trận xôn xao, ba người nhanh chóng nghe được thanh âm cửa mở ra.
Trong nháy mắt, hình ảnh Hạ Tử Kiệt đem Đào Mộng Lâm đặt ở trên tường hôn nồng nhiệt đập vào trong mắt mọi người.
Chú ý tới nhóm người phía sau Hạ Tử Kiệt, Đào Mộng Lâm nhanh đẩy Hạ Tử Kiệt ra, nhưng không có tác dụng.
” Tử Kiệt!”
Hạ Dài Đình tuy rằng chưa từng ngăn cản quan hệ không bình thường của Quá nhi tử cùng Đào Mộng Lâm, nhưng ở trước người khác làm ra hành động như vậy vẫn khiến cho Hạ Dài Đình có chút phát hỏa. Nghe được giọng nói của cha, Hạ Tử Kiệt dừng động tác, quay đầu ra phía sau liếc một cái, sau đó lại tiếp tục đem Đào Mộng Lâm áp ở trên tường hôn nồng nhiệt, lần này hắn không chỉ hôn còn bắt đầu cởi quần áo của Đào Mộng Lâm.
Hạ Tử Kiệt không nghe lời, Hạ Dài Đình ra lệnh cho bảo tiêu Trương Khoan của Hàn Vĩ vẫn canh chừng ở bên ngoài thủ phòng. Nhận được chỉ lệnh, Trương Khoan bước tới sau lưng nắm lấy cỗ tay Hạ Tử Kiệt kéo ra khỏi người Đào Mộng Lâm.
” Ngươi làm cái gì? Ngươi dám quấy rầy ta làm việc!”
Hạ Tử Kiệt rống giận hất tay Trương Khoan, sau đó hướng mặt Trương Khoan đấm một cái. Trương Khoan hoàn toàn không thể chống cự một chút bị Hạ Tử Kiệt đánh ngã xuống đất. Hạ Tử Kiệt cũng không vì thế mà thu tay, hắn liều mạng đánh đập Trương Khoan như muốn để hả giận.
” Ngươi mẹ nó là loại bảo tiêu gì vậy? Sao không tự mình xem lại nhan sắc của mình đi?”
Hạ Tử Kiệt rống giận Trương Khoan nằm trên mặt đất mặc hắn đấm đá, Trương Khoan có thể ngửi thấy mùi rượu xộc đến.
Mọi người ở đây thấy vậy không ai bước lên ngăn cản Hạ Tử Kiệt, chỉ có Đào Mộng Lâm phục hồi lại tinh thần khẩn trương bước ra sau lưng Hạ Tử Kiệt.
“Tử Kiệt! Cậu mau dừng tay! Tử Kiệt đừng đánh!”
Đào Mông Lâm gắt gao ôm lấy thân thể Hạ Tử Kiệt.
“Tránh ra!”
Hạ Tử Kiệt hất tay Đào Mộng ra, sau đó đẩy anh một cái. Đào Mộng Lâm bị đẩy ngã xuống đất, trán bị đập mạnh xuống đất, máu đỏ tươi theo thái dương Đào Mộng Lâm chảy xuống.
“Đào lão sư.”
Hàn Vĩ rốt cuộc nhịn không được, đi lên phía trước ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình Đào Mộng Lâm, sau đó lấy khăn tay ra lau vết thương trên trán anh.
“Hạ Tử Kiệt, cậu cũng một vừa hai phải đi!”
An trí Đào Mộng Lâm xong, Hàn Vĩ tức giận đi đến chỗ hạ Tử Kiệt vẫn còn ngồi ở trên người Trương Khoan.
“Tôi tuyệt đối không để cậu tổn thương Đào lão sư.”
Hàn Vĩ nói xong liền nắm lấy mớ tây trạng hỗn độn của Hạ Tử Kiệt kéo hắn từ trên đất lên.
“Với lại, Trương Khoan là người của tôi, muốn dạy dỗ hắn cũng không đến phiên cậu.”
“Cậu vẫn là như vậy đau lòng vì Đào lão sư nha, nhưng anh ta là của tôi! Là của tôi! Ha ha ha! Cậu khẳng định là rất khó chịu đi? Anh ta mỗi ngày đều ở trên giường mở chân ra chờ tôi thượng!”
Hạ Tử Kiệt vừa nói xong liền bị hàn Vĩ hung hăng cho một bạt tay, lực đạo không nhẹ. Hạ Tử Kiệt cảm thấy khóe miệng đau đớn, trong miệng xộc lên mùi máu.
Không cam lòng yếu thế,  Hạ Tử Kiệt trừng mắt nhìn Hàn Vĩ một cái rồi cũng tát một cái. Hàn Vĩ vốn có thể ngăn Hạ Tử Kiệt hoặc né ra, nhưng hắn vẫn đứng yên nhận cái tát của hạ Tử Kiệt. Hạ Tử Kiệt say rượu lực đạo đánh cũng không mạnh, nhưng hắn trả thù thành công vẻ mặt mãn nguyện bước về phòng.
Trương Khoan vừa rồi còn té trên mặt đất không biết từ khi nào đã đi tới bên người Đào Mộng Lâm, ôm thân mình của anh.
Hàn Vĩ nhìn hai người, sau đó đem tầm mắt chuyển qua ba vị trưởng bối bên cạnh vẫn đứng xem từ nãy đến giờ.
“Cha, Hạ bá bá, Cao thúc thúc, con còn có việc nên về trước trường học trước đây.”
Hàn Vĩ xoay người cúi mình chào, bước đến cầu thang, thấy Hàn Vĩ rời đi, Trương Khoan buông Đào Mộng Lâm ra nhanh đuổi theo đằng sau.
“Thiếu gia để tôi mở cửa xe.”
Thanh âm của Trương Khoan làm cho Hàn Vĩ phục hồi tinh thần lại. Trong ánh đèn đường mờ nhạt Hàn Vĩ tinh tường thấy Trương Khoan trên mặt đầy vết bầm tím.
“Không cần đâu. Thân thể có hay đau hay không? Nếu cảm thấy thân thể không tốt thì nhanh đến bệnh viện.”
“Cám ơn thiếu gia, tôi không sao, mấy nắm đấm của Hạ thiếu gia cũng không làm tôi bị thương.”
“Vậy là được rồi, ông nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, xe của tôi tạm thời đỗ ở trước trường học.”
“Vâng thiếu gia, tôi đi rồi.”
Nhìn thấy thân ảnh Trương Khoan dần biến mất trong bóng đêm, tâm tình Hàn Vĩ có chút trầm trọng đứng lên.
Cả đêm Vi Dịch Kiệt đều không ngủ ngon, Hàn Vĩ cũng không có trở về, đây mới là nguyên nhân làm cho vi Dịch Kiệt bất an.
Cậu không biết hôm qua bởi vì mình không nói thích Hàn Vĩ nên mới làm hắn khó chịu, cậu không biết lúc gặp lại Hàn Vĩ thì nên dùng tháo độ gì, càng không biết Hàn Vĩ có đem ngọc của cậu ném đi hay không, nếu như vậy thì mấy ngày chịu khuất nhục qua của cậu tất cả đều uổng phí.
Ở công trường cả ngày, Vi Dịch Kiệt đều hoảng loạn lo lắng, lúc cắt thép còn suýt cắt vào tay.
Buổi chiều mặt trời chiếu ánh chói chang, Vi Dịch Kiệt đang làm việc đột nhiên cảm thấy phía sau có một trận xôn xao, sau đó chợt nghe có một người sau lưng cậu kêu to: “Chính là tên dân công này! Chính là hắn!”
Vi Dịch Kiệt còn chưa có phản ứng đã bị một vài người kéo tóc, kéo đến chỗ công trường để cát hẻo lánh. Mấy người kia thô bạo kéo quần áo cùng tóc của cậu, sau đó một người đẩy cậu xuống mặt đất đầy cát.
“Tên dân công lần trước lẻn vào kí túc xá nữ chính là hắn!”
“Tên dân công đêm qua lẻn vào học thất làm bậy với tiểu Trân chắc chắn cũng là hắn!”
“Đúng! Chắc chắn là hắn!”
Vốn hoàn toàn không biết rõ tình hình hiện tại, Vi Dịch Kiệt nghe vào người đối thoại, lưng không khỏi nổi lên rùng cả mình.
Bọn họ nói cái gì lẻn vào phòng tự học, nói cái gì làm bậy cậu căn bản cái gì cũng không biết!
Vi Dịch Kiệt nghĩ muốn mở miệng cãi cọ, chính là lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của một tên nam sinh du côn đi đến chỗ cậu.
“Tôi… Tôi không biết… Có chuyện gì xảy ra a! Tôi….!”
Vi Dịch Kiệt còn chưa nói xong đã bị đạp xuống, mặt cậu bị đập xuống mặt đất đầy cát.
Chỉ chốc lát sau, Vi Dịch Kiệt cảm thấy trên lưng mình nổi lên một trận đau đớn, cái tên nam sinh du côn kia hung hăng đạp lên lưng cậu, vài người khác nhàn rỗi cũng bắt đầu đấm đá lên người cậu.
Đau nhức làm cho Vi Dịch Kiệt ôm lấy đầu, cậu cảm thấy bản thân mình thực vô tội, cũng không thể mở miệng cải cọ, càng vô lực phản kháng. Cậu rốt cuộc làm sai chuyện gì mà bị người khác đánh đập cùng vũ nhục như vậy?
Bị hội đồng như vậy không biết có thể đưa cậu đến chỗ của phụ thân không? Người đàn ông chấc phác hiền lành, cho dù không phải là người sinh cậu ra nhưng là đối với cậu vẫn như con ruột. Có lẽ cậu có thể là người báo đáp ân tình của phụ thân.
Vi Dịch Kiệt thật hy vọng chính mình cứ như vậy bị những người này đánh chết, đang nghĩ ngợi, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt đã có chút mơ hồ của cậu.
Người nọ mặt không chút thay đổi nhìn cậu bị người khác đánh, vững vàng đi tới chỗ bọn họ.
Cậu ta tới làm cái gì? Có phải cũng muốn tham gia hàng ngũ hội đồng cậu?
Trong lòng Vi Dịch Kiệt đã sớm tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu cam chịu, lại thấy Hàn Vĩ đi tới nắm lấy bả vai tên nam sinh du côn không ngừng đánh vào người cậu, sau đó cho hắn một đấm ngã trên mặt đất.
“A Vĩ mày điên rồi!” Mấy nam sinh vừa rồi còn đấm đá vi Dịch Kiệt thấy thế liền ngừng đánh, sau đó cùng kêu lên.
“Tụi mày vì sao lại đánh hắn?”
Hàn Vĩ nói xong đi đến chỗ Vi Dịch Kiệt, không để ý người Vi Dịch Kiệt đẩy đất cát, nhẹ nhàng  đỡ cậu đứng dậy, sau đó để cậu dựa vào trong lòng ngực hắn.
Nhìn thấy hành động của Hàn Vĩ, mấy nam sinh hai mặt nhìn nhau, tên nam sinh du côn vừa rồi đứng dậy.
“Tên này! Tên nầy… hắn! Dám làm bậy với tiểu Trân của tao.”
“Làm bậy?”
“Đúng! Ký túc xá nữ sinh còn dám vào, huống cho là phòng tự học buối tối không có người!”
“Chính là tên hạ lưu này! Tao không đánh chết hắn không được!”
Tên nam sinh du côn kia vừa rồi kích động nói hết những việc Vi Dịch Kiệt làm trước kia, nhưng bị mấy nam sinh bên cạnh kéo lại.
“A Vĩ, mày nói đi? Chính là tên dân công chết tiệt này làm phải không? Bọn tao đánh hắn có gì không đúng?”
Một tên nam sinh hỏi Hàn Vĩ, Hàn Vĩ cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt dựa đầu vào lòng ngực mình.
“Không phải hắn, tao có thể đảm bảo không phải hắn.”
Ngữ khí Hàn Vĩ tương đối kiên định, điều này làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, nhất là Vi Dịch Kiệt.
Cho tới bây giờ Vi Dịch Kiệt không nghĩ Hàn Vĩ sẽ bênh vực cho cậu. Tối hôm qua vi Dịch Kiệt không có ở cùng Hàn Vĩ, còn chọc giận hắn, bị Hàn Vĩ nghi ngờ cậu còn cảm thấy đúng, nhưng vì cái gì Hàn Vĩ lại dùng lời nói kiên định như vậy bảo vệ cho cậu? Hàn Vĩ đối với cậu tràn ngập tin tưởng?
Chẳng lẽ cũng giống Lam Hinh cho rằng, vì cậu ở cùng Hàn Vĩ bấy lâu nay khiến cho cậu mất đi nam tính rồi?
Có lẽ là như vậy, Hàn Vĩ cũng không phải muốn giúp cậu, lại càng không là tín nhiệm cậu, chỉ là muốn làm nhục cậu mà thôi.
“Tao có thể vì hắn đảm bảo, nếu thật sự là hắn làm, tụi mày có thể tìm cảnh sát đến bắt tao cùng hắn cũng chưa muộn.”
Nghe Hàn Vĩ nói, mấy nam sinh nhìn nhau vài lần, cuối cùng không cam lòng xoay người đi.
“Cậu cứ nói là tôi làm, để cho bọn họ đánh chết tôi là tốt nhất.” Nằm trong lòng ngực Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt lộ ra vẻ mặt tươi cười bất đắc dĩ, cam chịu.
“Anh thật sự muốn chết sao? Nếu anh chết tôi sẽ đem viên ngọc kia đập nát.”
“Vậy cậu có thể đem mảnh vỡ của viên ngọc đặt chung với tro cốt của tôi không?”
“Anh đừng nằm mơ.”
Tựa vào trong lòng ngực Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt đột nhiên cười rộ lên, động tác này khiến cả nội tạng cậu nổi lên một trận đau nhức.
“Không phải tôi… thật sự…”
Vi Dịch Kiệt ý thức dần mông lung nói, chỉ chốt lát sau liền ngất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.