*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhã Tịnh Văn đặt một bó hoa trên ngôi mộ kia, nó vẫn nằm ở đó suốt hai năm trời... mặc nắng, mặc mưa cũng không cách nào tàn phá được.
Trên bia mộ khắc họa chân dung của một thiếu nữ xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ như một thiên thần. Ba năm qua đi rất nhanh, thoáng chốc mọi chuyện chỉ như mới vừa hôm qua!!!
Nhã Tịnh Văn cứ đứng ngây ngốc mà nhìn, còn nhớ ngày ấy cô đã đau khổ ra sao khi quỳ sụp trước ngôi mộ này. Linh hồn cô lúc ấy căn bản cũng đã không còn, mà bây giờ...
-An An, cũng đã bao lâu rồi nhỉ?
Nhã Tịnh Văn thì thầm, cô cứ lẳng lặng mà đứng đó ngắm nhìn ngôi mộ kia cho đến khi...
....Một bóng người lặng lẽ đi đến gần cô, đôi bàn tay trắng nõn ôm lấy Nhã Tịnh Văn từ phía sau. Nhã Tịnh Văn bất giác mỉm cười, hai người cũng giữ nguyên tư thế ấy cho đến mười phút sau, người kia mới mở miệng hỏi
-Lại đến viếng Lộ Khiết An?
Nhã Tịnh Văn mỉm cười quay người lại, cô ôm lấy người kia vào lòng, nói
-Phải nói là Lộ Khiết An của quá khứ!!
-Xì... Vậy bây giờ Lộ Khiết An hiện tại là ai?
-Là vợ yêu của Nhã Tịnh Văn này!!!
Lộ Khiết An tươi cười hôn lên môi Nhã Tịnh Văn, sau đó buông cô ra đi đến gần ngôi mộ.... vuốt ve nó, nàng hỏi Nhã Tịnh Văn
-Vì sao lúc trước không cho người phá bỏ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dua-con-mua-toi/979076/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.