Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Mạc Y Phi
Thư Tần vẫn thở dốc không dám buông tay, nhưng cô có thể cảm giác được sự căng thẳng bùng nổ nơi hai người tiếp xúc đã biến mất.
Cô dán vào lưng anh cảm nhận một lúc, nội tâm đang kinh hoàng cũng bình tĩnh lại: “Được.”
Vũ Minh nhìn chằm chằm vào Vũ Học Quân, chỉ gật đầu, không làm động tác gì khác.
Thư Tần thử buông tay ra, bước lên phía trước, chậm rãi đi tới trước mặt Vũ Minh rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Hô hấp của Vũ Minh vẫn chưa ổn định, tầm mắt lại rơi xuống mặt cô, trong mắt anh vẫn còn hai ngọn lửa nhỏ đang cháy âm ỉ nhưng đã không còn tính chất nóng rực như muốn hủy diệt nữa rồi.
Anh đã trở về từ nơi vách đá cheo leo.
Lồng ngực cô vừa chua xót vừa đau đớn, cô bình tĩnh nhìn anh: “Em ở ngay bên ngoài chờ anh, hôm nay là ngày đầu năm mới, chúng ta cùng về nhà nhé.”
Cô cực kỳ dịu dàng, cổ họng Vũ Minh như được một đống bông lấp đầy. Chữ “nhà” này đã vắng mặt trong cuộc sống của anh mười mấy năm rồi. Từ khi bước vào phòng bệnh này, trong lòng anh như có một đàn ngựa hoang mất cương, tay chân như bị đánh, mãi mà sức sống vẫn chưa được hồi phục.
Căn phòng này quá lạnh, cô là nguồn nhiệt duy nhất ở cạnh anh.
Anh thấp giọng đồng ý, không dám nhìn Thư Tần thêm vì bây giờ anh còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Anh chỉ vào người phụ nữ kia: “Bảo bà ta cút ngay.” Rất bình tĩnh nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-vao-ong-nghe-cua-toi/1795688/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.