Sau đó, bất kể Trần Mạn hỏi thế nào, bác sĩ Lưu cũng chỉ nhấn mạnh một câu, "Ở cạnh cô ấy nhiều hơn."
Trần Mạn nói thầm trong lòng, còn có thể ở bên cạnh nhiều hơn thế nào chứ, cô cùng đi làm với Khương Hi Sơ, cùng nhau tan tầm, về đến nhà vẫn mặt đối mặt, đã như vậy rồi, còn có thể ở bên cạnh nhiều hơn thế nào?
Trần tổng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đã hiểu.
Buổi tối, Khương Hi Sơ trợn mắt há mồm nhìn Trần Mạn dọn nhà cho mình. Trần Mạn đem đồ của nàng bỏ vào phòng ngủ của mình. Thấy Khương Hi Sơ nhìn, Trần Mạn còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Bác sĩ Lưu nói, muốn mình ở cạnh cậu nhiều hơn, nếu như vậy, trước khi cậu khỏe lại, cậu sẽ ở chung với mình. Tụi mình cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc, cùng nhau tạo ra một tương lai tốt đẹp."
... Cậu đang trao quyền đơn vị cơ sở cho cấp dưới sao?
Khương Hi Sơ buồn cười nhìn Trần Mạn, Trần Mạn không hề cảm giác được, vẫn đang sắp xếp quần áo của nàng. Khương Hi Sơ đi tới, cùng nhau phụ lấy quần áo ra. Làm xong mọi thứ, Khương Hi Sơ từ từ đi đến cạnh Trần Mạn, nhìn Trần Mạn giống như cô vợ nhỏ cất quần áo theo từng loại cho mình, nàng ngồi xổm bên cạnh cô, nhỏ giọng nói một câu, "Xin lỗi."
Động tác của Trần Mạn dừng lại, cô khó hiểu nhìn qua, Khương Hi Sơ đối diện với đôi mắt cô, nét mặt trông có vẻ vô tội.
"Tại sao lại nói xin lỗi với mình?"
Khương Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-hu-tro-cot-cua-ta/272237/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.