Khương Hi Sơ nhìn Trần Mạn, nàng mở miệng, một lúc lâu mới nói ra một câu, "Có thể..."
Trần Mạn nhẹ nhàng di chuyển, cô chăm chú nhìn vào đôi mắt của Khương Hi Sơ, không buông tha cho bất kì sự thay đổi cảm xúc nào của nàng. Qua một giây dài đằng đẵng, Khương Hi Sơ rốt cuộc đã nói xong, "Có thể đừng hỏi mình không?"
Vẻ mặt của Trần Mạn lập tức trở nên cứng đờ, cô sững sờ nhìn Khương Hi Sơ, khuôn mặt trông có phần mờ mịt và luống cuống.
Khương Hi Sơ giãy giụa, Trần Mạn buông nàng ra. Khương Hi Sơ ngồi dưới đất, nàng xoa thái dương đau đớn, thì thầm: "Mình không sao, thực sự, chỉ là cần một thời gian để trở lại bình thường..."
Nói, nàng ngẩng đầu, nhìn Trần Mạn như khẩn cầu, "Đừng hỏi, được không, nếu có thể nói cho cậu biết, mình nhất định sẽ nói cho cậu biết, nhưng mà... Mình không thể nói cho cậu biết."
Trần Mạn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới lặng lẽ gật đầu.
Trước đây, Khương Hi Sơ chưa bao giờ phát hiện rằng Trần Mạn thực sự ngoan ngoãn phục tùng với nàng. Dù có những bất đồng trong công việc, nhưng hầu hết tình huống vẫn nghe lời của nàng, một phần nhỏ tình huống, là Khương Hi Sơ tự phát hiện kế hoạch của mình có vấn đề, sau đó chạy đi tìm Trần Mạn để xin lỗi, lúc này Trần Mạn mới dùng kế hoạch ban đầu của mình.
Sau khi biết tâm tư của Trần Mạn đối với nàng, tự nhiên nàng cũng biết, trong lúc vô tình gặp phải cảnh này Trần Mạn sẽ lo lắng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-hu-tro-cot-cua-ta/272235/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.