Bé biết, chuyện mình làm ra thì không được liên lụy đến người khác, tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. 
Thấy bé biết nhận lỗi, không đổ lỗi cho người khác làm Vãn Thanh rất vui, nhưng hiện tại nàng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu Cổ Uyển không có gì, thì chỉ có người trong phủ Hán Thành Vương gây chuyện với bé, bằng không bé cũng sẽ không rời khỏi phủ như vậy. 
"Các ngươi từng người một nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta kêu các ngươi đợi ở phủ Hán Thành Vương, sao lại chạy đến loại địa phương này?" 
Đồng Đồng không nói chuyện, bởi vì bé thật sự không cách nào thuật lại những lời mà Hạ Hầu Di Nhiên đã nói, thật sự là rất đau lòng. Lần trước vừa nghe đã rất tức giận, nếu lặp lại lần nữa … trong lòng càng khó chịu. 
Lưu Dận sao lại không biết trong lòng Đồng Đồng nghĩ cái gì, cũng không cần bé nói, hắn nói trước. 
Hắn tiến tới một bước, chăm chú nhìn vị thế tử gia ngốc kia, chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh thấu xương, khí thế vô cùng, hoàn toàn không giống với vẻ ngốc nghếch lúc trước, trong lòng thầm nghĩ ‘chuyện gì vậy’? Vừa nghĩ vừa nói. 
"Còn không phải tại vị quận chúa Di Nhiên của phủ Hán Thành Vương kia sao, thân là chủ tử trong phủ, nhưng lại dẫn một đám người giết tới Cổ Uyển, mắng chửi Đồng Đồng sa sả. Mắng bé không phải chủ tử của phủ Hán Thành Vương, đuổi bé lăn khỏi phủ Hán Thành Vương. Cho nên Đồng Đồng mới nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-bao-boi-dong-chinh-nuong/2768416/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.