Những ngày kế tiếp, mọi chi phí ăn ở của đoàn sứ thần đều có người thần bí đi trước một bước ra tiền bao. Bọn họ cũng mừng rỡ bớt việc, người thần bí này không cần phải nói cũng có thể đoán được là ai.
Trừ bỏ Mộc Tiêu Dao, tên khốn kiếp âm hồn không tan kia thì không còn người khác.
Tên ẻo lả này làm như thế, đơn giản là muốn âm thầm nói cho bọn họ, mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Một khi đã như vậy, bọn họ cũng không cần ngày đêm đề phòng hắn, chi bằng thoải mái hưởng thụ. Dù sao có người tự nguyện chi tiền bao ăn - uống - ở, không cần là đồ ngu.
Liên tiếp mấy ngày đều xuất hiện loại tình huống này. Hơn nữa Mộc Tiêu Dao còn chưa xuất hiện. Chỉ còn hai ngày nữa sẽ đến ranh giới giữa Kim Hạ cùng Hiên Viên. Đêm nay, bọn họ sẽ dừng chân tại Thành Tiếu Diêm.
Tuy rằng khoảng cách địa lí giữa Thành Tiếu Diêm và Sở Kinh rất xa, nhưng bởi vì gần thành có một bãi biển, lấy ngành sản xuất muối làm nghề chính, nên nổi tiếng khắp thiên hạ. Bởi vậy tòa thành mới có tên là Thành Tiếu Diêm.
Thành Tiếu Diêm còn là nơi rất giàu có và đông đúc, náo nhiệt. Tuy rằng so ra kém Sở Kinh, nhưng lại là nơi phồn hoa nhất trong suốt hành trình của bọn họ.
Đặc biệt là buổi tối, mùi phấn son tràn ngập con đường, ngọt nị đến tận xương cốt, cùng tiếng kêu gọi ngọt ngào:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-bao-boi-dong-chinh-nuong/2768392/chuong-87-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.