Đáng tiếc, Hạ Hầu Mặc Viêm bây giờ đã mang tiêu chuẩn trọng thê khinh nhi, chớp chớp mắt, cười hì hì, vui tươi hớn hở, trên ngũ quan tuấn tú không có một tia áy náy, còn một chút thúc giục.
(Trọng thê kinh nhi: có vợ bỏ con)
"Con trai, con nói nhanh đi, con làm cách nào có thể rời khỏi Hán Thành Vương phủ?"
Đồng Đồng cắn răng, hừ lạnh. Sau này, nếu phụ thân lại chọc tới mẫu thân, đừng mong con giúp phụ thân nói đỡ, dù là một chữ, hừ. Nghĩ, nhìn lên giữa không trung, chậm chạp cằn nhằn.
"Tối hôm đó, vì trời quá tối … "
Vãn Thanh tức giận lại bật cười, thằng nhóc này lại bắt đầu qua loa tắc trách rồi đây, nhanh chóng sửa lưng bé:
"Nói điểm chính"
"Trọng điểm"
Hạ Hầu Mặc Viêm tuyệt đối đứng ở phía Vãn Thanh.
Đồng Đồng bất mãn, một đôi trong trẻo xinh đẹp trợn tròn lên:
"Người ta không phải đã nói rồi sao? Một ngày kia … trời thiệt là tối... ”
Xe ngựa một đường hướng Kim Hạ quốc mà đi, lần này đã đi hết nửa tháng, một năm đều trôi qua ở trên đường, khi đã cách Kim Hạ không xa, bọn họ nghe được một ít tin tức.
chẳng những là hoàng đế Long Phiên bị ám sát, nghe nói kể cả hoàng đế Hiên Viên quốc, cùng hoàng đế Thương Lang quốc đều bị ám sát. Trong bốn nước lớn, đã có quân hoàng của ba nước bị ám sát.
Hơn nữa, từ trong miệng thích khách tra được tin tức, bọn họ chỉ hành động theo lệnh của Phượng Hoàng lệnh. Điều này làm Hạ Hầu Đông Thần có miệng cũng nói không rõ.
Trong một tửu lâu, đám người Vãn Thanh ngồi ở lầu một trong đại sảnh dùng cơm, nghe bên tai nghị luận ầm ĩ. Nơi này là Thụy Thành của Kim Hạ quốc, kế là Giang Thành, rất nhanh sẽ đến kinh thành của Kim Hạ.
"Các ngươi nói đi, có phải hoàng thượng phái người ám sát hoàng đế của ba nước kia sao?"
"Không thể nào đâu, làm như vậy không phải sẽ khiến cho Kim Hạ chìm trong khốn cảnh sao?"
"Vậy ngươi nói, tại sao hoàng đế ba nước kia đều bị ám sát, hơn nữa Phượng Hoàng Lệnh còn nằm trong tay hoàng thượng"
Trong tửu lâu nghị luận ầm ĩ, quần chúng bàn luận cao trào. Chuyện này ai ai cũng biết rõ, con dân của Kim Hạ ai nấy cũng đều bàng hoàng. Sợ nếu thật sự xảy ra chiến tranh, những ngày bình thản hạnh phúc sẽ sớm bị hủy.
Đám người Vãn Thanh an tĩnh dùng cơm, Hồi Tuyết cẩn thận nhìn chủ tử, nhịn không được mở miệng hỏi:
"Tiểu thư … việc này?"
"Em lo ăn cơm đi, lo nhiều làm gì"
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết liếc mắt một cái, Hồi Tuyết nhanh chóng cúi đầu ăn cơm. Trên bàn lại yên tĩnh trở lại, Vãn Thanh kỳ quái chăm chú nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm.
Mấy ngày trước, người này cùng Đồng Đồng chơi đùa vui vẻ đến quên trời đất. Hơn nữa, đối xử với nàng đặc biệt tốt. Nhưng hai ngày nay, lại nói chuyện rất ít, có vẻ như có chuyện gì đó rất phiền lòng.
Hắn là vì hai ngày nay đều nghe được mấy loại nghị luận này, cho nên tâm tình vô cùng không tốt. Trong lòng nghĩ, thì ra chuyện mà Mộc Tiêu Dao muốn làm chính là muốn khơi mào chiến tranh.
Hắn biết hắn không có tốt bụng như thế, chỉ là không biết, nam nhân này lại tâm kế như thế, lại ác độc như thế. Thiết lập một cái bẫy tuyệt diệu như vậy. Bây giờ Kim Hạ quốc dù có miệng cũng không nói được. Bởi vì ngay cả hoàng đế Thương Lang quốc cũng đều bị ám sát.
Nếu như nói, lệnh bài kia là giả. Chẳng lẽ nói với mọi người, rằng người Thương Lang quốc vừa ăn cướp vừa la làng sao? Vua của một nước lấy tánh mạng của mình để châm ngòi kế hoạch sao? Cho nên nói … đầu óc của Mộc Tiêu Dao không người nào có thể theo kịp.
Hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ chỉ sợ đều lên án, công khai chửi bới Kim Hạ quốc, sự cân bằng trong mấy năm qua, chỉ sợ … trong nháy mắt sẽ bị đánh vỡ.
Vãn Thanh thấy mọi người đã ăn xong rồi, trầm giọng nói:
"Được rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, đêm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi ở Giang Thành một đêm, sáng sớm mai hồi Sở kinh"
"Dạ"
Mọi người đồng loạt đồng ý, ra khỏi tửu lâu, leo lên xe ngựa, chạy nhanh để kịp đến Giang Thành vào buổi tối nay.
Mất nửa ngày đường đã chạy tới Giang Thành. Lúc này, sắc trời đã tối, chân trời đã lộ ra ánh trăng, ánh trăng mờ mờ chiếu xuống Giang Thành này đầy phồn hoa náo nhiệt.
Đám người Vãn Thanh nghỉ đêm ở một cái khách sạn, cơm nước xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Vãn Thanh cùng bé ở một gian phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm mặt dày mày dạn leo lên trên giường ngoài nằm trước.
Hồi Tuyết mang theo Tiểu Quai ở một gian phòng khác, về phần Lưu Dận cùng Tôn Hàm thì ở cách vách phòng của Vãn Thanh, còn thị vệ của vương phủ đều ở mấy phòng xung quanh.
Đêm dài, trong khách sạn hoàn toàn yên tĩnh, người người đều đắm chìm trong giấc ngủ.
Bỗng nhiên, trong đêm tối vang lên tiếng vang nhỏ, lại có người đạp lên mái hiên trượt lại đây. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng đối với người có tu vi cực cao như Hạ Hầu Mặc Viêm mà nói, đã nhanh chóng cảm nhận được, xoay mình mở to mắt, trong ánh mắt tràn ngập lăng hàn thị huyết.
Trong phòng này là nữ nhân của hắn, con trai của hắn, vậy mà có người muốn động vào bọn họ sao? Muốn chết.
Hắn đang định lặng yên không một tiếng động đứng dậy, không ngờ, Vãn Thanh đã bị bọn họ kinh động, xoay người ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm trên mái nhà.
Hạ Hầu Mặc Viêm đành phải dừng lại động tác, nghe tiếng vang trên mái ngói.
Đột nhiên, rào rào một âm thanh vang lên, cửa sổ bị bung ra, một nhóm bóng đen từ bên ngoài chợt xông vào. Sau đó có rất nhiều người liên tiếp xông tới. Bên trong gian phòng, Hạ Hầu Mặc Viêm xoay mình, xoay người nhảy dựng lên, nhảy đến bên cạnh Vãn Thanh cùng Đồng Đồng.
Một nhà ba người xúm lại cùng một chỗ, hai người sóng vai đứng ở một hàng, theo bản năng che chở Đồng Đồng, bình tĩnh nhìn một đám người phía đối diện.
Chỉ thấy, một đám hắc y nhân hung thần ác sát, đứng ở trong phòng, trong tay cầm đao, ánh sáng sắc bén bắn ra xung quanh, mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ.
Vãn Thanh nhìn lướt qua Hạ Hầu Mặc Viêm, thấy hắn giang hai tay, che chở mẹ con nàng, trái tim rốt cuộc vẫn là mềm xuống một chút.
"Mặc Viêm, chàng hãy cẩn thận"
Nàng nói vừa xong, những người đó nhanh chóng vọt đi qua, Vãn Thanh phi thân lên nghênh chiến, mà Hạ Hầu Mặc Viêm hướng Đồng Đồng đang đứng phía sau, kêu lên:
"Đồng Đồng, con hãy cẩn thận"
Hắn nói xong, thuận tay nắm lên đồ vật trong phòng hướng những người hắc y nhân kia ném.
Tuy rằng nhìn rất lộn xộn, nhưng đập rất chuẩn, thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu của mấy hắc y nhân kia vì bị đau mà rên lên. Ánh mắt càng tàn nhẫn, có vài người lại hướng Hạ Hầu Mặc Viêm tấn công tới.
Động tĩnh trong gian phòng, đã sớm kinh động đến mấy người khác. Đám người Hồi Tuyết cùng thị vệ của vương phủ từ ngoài cửa xông vào. Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng đánh nhau thành một đoàn.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa bảo vệ Đồng Đồng, vừa không quên dùng đồ vật đập loạn. Chỉ nghe trong phòng khách ‘ đùng, rầm, bốp, xoảng’ vang thành một đoàn.
Mấy hắc y nhân kia có người bị thương, có người bị giết.
Đám người Vãn Thanh bắt lấy vài kẻ chưa chết, điểm huyệt, tra hỏi bọn hắn là bị người nào chỉ thị, thế nhưng dám cả gan tới giết bọn họ.
Hơn nữa, thật hiển nhiên, những người này đã mai phục tại nơi này một đoạn thời gian, thậm chí, ngay cả bọn họ ở phòng nào cũng biết.
"Đáng giận"
Lưu Dận mắng xong, lôi một kẻ trong số hắc y nhân lên, một quyền lại một quyền đập vào mặt người đó. Lập tức đánh cho thích khách kia máu mũi chảy ròng ròng, cũng không hết giận, hét lên:
"Nói mau, là ai sai các ngươi tới giết bọn ta, nói. Không nói, thì khỏi nói, để lại đầu lưỡi của ngươi là được"
Vài hắc y nhân còn sống, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, căn bản không để ý tới.
Lưu Dận còn muốn đánh, Vãn Thanh ngăn cản:
"Được rồi, dẫn bọn hắn đi xuống đi, sau đó giao cho quan phủ thẩm tra đi"
"Dạ"
Vãn Thanh nói xong, những hắn y nhân kia nghe được, nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó dụng lực cắn lưỡi, tất cả đều tự vận. Bên trong gian phòng, trên đất đầy thi thể, mùi máu tươi xông vào trong mũi. Vãn Thanh quét mắt một cái, ý bảo mọi người đi ra ngoài.
Ngoài cửa, mọi người vây xung quanh phòng, chưởng quầy cùng tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, cả cơ thể phát run. Đám người Vãn Thanh sau khi rời khỏi, thì chỉ chỉ thi thể bên trong gian phòng, mở miệng bàn tán:
"Khách điếm này là hắc điếm sao? Thậm chí có thích khách lén giết người, các ngươi chạy nhanh báo quan xử lý nhanh đi"
" Dạ, dạ"
Chưởng quầy lau mồ hôi, kéo tiểu nhị qua một bên chỉ thị hắn đi báo quan, những người tụ tập xem náo nhiệt cũng tan dần.
Vãn Thanh ôm bé, cùng đám người Hạ Hầu Mặc Viêm đi xuống lầu, đi thẳng ra xe ngựa. Chưởng quầy cũng không dám cản trở bọn họ, ngay cả thích khách còn không giết được bọn họ, ai dám ngăn cản.
Đoàn người suốt đêm rời khỏi Giang Thành, nhanh chóng hồi Hán Thành Vương phủ.
Trời sắp đến trưa, thì xe ngựa đã vào Sở kinh.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nhắm mắt suy nghĩ về chuyện tối hôm qua. Bọn thích khách hắc y nhân kia đột nhập vào trong khách sạn giết bọn họ đến tột cùng là người của ai?
Người nào lại có thâm cừu đại hận với bọn họ, thế nhưng phái bọn sát thủ, dồn bọn họ vào chỗ chết, lại vừa lắng nghe Hạ Hầu Mặc Viêm cùng bé nói chuyện.
"Đồng Đồng, chúng ta rốt cuộc đã trở lại"
"Dạ, thật là tốt quá, về nhà, về nhà"
Đồng Đồng hoan hô hét lên, hình ảnh máu me cùng thi thể của bọn thích khách tối hôm qua, cũng không có tạo thành ám ảnh với bé. Bé chư từng gặp qua trường hợp như vậy, cho dù bé có là thiên tài, thì tình huống này cũng có chút ác liệt với bé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]