Chương trước
Chương sau
Trên đoạn đường yên tĩnh có hai chiếc xe ngựa đang nối đuôi nhau phi nước đại, một đường chạy thẳng đến cửa thành.

Vãn Thanh trong lòng nôn nóng sợ đến không kịp giờ tý, luôn miệng hối thúc, Lưu Dận nghe vậy gấp gáp giơ roi thúc ngựa, một khắc cũng không trì hoãn. 

Mộc Tiêu Dao là hạng người gì, nàng hiểu rất rõ. Tuy rằng hắn ác độc, ti bỉ lại vô sỉ. Nếu hắn đã nói đợi nàng đến giờ tý, thì hắn nhất định sẽ đợi nàng. 

Nhưng, không có khả năng hắn sẽ chờ qua giờ tý, dù là một khắc. 

Thêm một điều nữa, trên thư hắn còn nói, không cho phép kinh động đến thị vệ của Hán Thành Vương phủ, bằng không, nàng đừng nghĩ nhìn thấy Đồng Đồng.

Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh khóe môi nhếch lên, cười lạnh. 

Hắn chắc là nghĩ nàng đơn cô thế cô, cho nên mới yên tâm mà uy hiếp nàng như vậy? 

Hừ, hắn lại không biết … nàng, cũng có thế lực của riêng mình.

Cửa thành, yên tĩnh không tiếng động, tựa như nơi không người, không thấy một bóng dáng nào của thủ vệ cùng tướng sĩ giữ cửa thành. Đường đường là cửa thành của một kinh đô, nằm ngay dưới chân thiên tử, vậy mà xung quanh không có một bóng người. 

Cổng thành thì được mở rộng ra hai bên, chính giữa cửa thành có một chiếc xe ngựa đang đậu, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một bóng dáng đang tùy ý dựa vào xe tựa như người không xương. 

Giữa đêm đông rét lạnh, người đó mặc y phục rất mong manh, tựa như đang ở mùa hè nóng nực. Gương mặt không có một chút biểu cảm bị rét lạnh, tư thế lười nhác, ngẩng đầu ngắm phong cảnh xung quanh.

Lưu Dận kéo dây cương, xe ngựa "tê" một tiếng, ngừng lại, hắn quay đầu lại, trầm giọng bẩm báo: 

"Lão đại, tên khốn kia đang đứng ở giữa cửa thành"

Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh nghe vậy, thân hình vừa động, liền nhảy xuống xe ngựa. Hồi Tuyết theo sát phía sau nàng, hai người chân vừa rơi xuống đất, liền hướng cửa thành mà nhìn. 

Chỉ thấy, trước cửa thành to lớn yên tĩnh không bóng người, như vậy là đủ hiểu, chỉ sợ là những binh lính giữ cổng thành kia, đã bị Mộc Tiêu Dao xử lý, không chết cũng hôn mê. 

Binh lính giữ cửa thành của Kim Hạ thật đúng là vô tích sự, bằng không, cũng sẽ không thể dễ dàng bị người ám toán mà không biết như thế. 

Nhưng, điều mà giờ phút này Vãn Thanh quan tâm nhất, chính là con trai của nàng, Đồng Đồng. Vãn Thanh nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của bé đâu, nóng lòng, nhịn không được nữa, hét lên:

"Mộc Tiêu Dao, ngươi là tên khốn kiếp, con trai ta đâu?"

Mộc Tiêu Dao mắt thấy Vãn Thanh đã đến, chăm chú quan sát xung quanh, chỉ thấy bóng dáng của nàng cùng một tỳ nữ, không có bóng dáng của những người khác, nhịn không được, khinh khi nở nụ cười. 

Nữ nhân này thật đúng là to gan lớn mật, hay là nàng cũng muốn đi theo hắn rời khỏi Kim Hạ? 

Nghĩ vậy, Mộc Tiêu Dao nhướng mi mắt, tỏ vẻ hứng thú, xoay người ngồi xuống ghế đã được đặt sẵn dưới chân hắn, sung sướng mở miệng:

"Vãn Thanh định cùng hồi Thương Lang quốc với ta sao?"

"Phi! Mộc Tiêu Dao, uổng cho ngươi là hoàng tử của một nước. Ta đã là một phụ nhân, ngươi biết hai chữ phụ nhân này là nghĩa gì không?" 

"Là nữ nhân đã thành thân, là người đã có phu quân. Ngươi mở miệng nói ra câu này không biết xấu hổ sao? Ngươi cũng không sợ khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng? Ngươi còn không nhanh chóng giao con trai của ta ra"

Vãn Thanh nhịn không được liên tiếp mắng to, mang theo Hồi Tuyết liền đi về phía Mộc Tiêu Dao, Hiên Viên Dạ Thần ngồi trong chiếc xe ngựa phía sau, thấy động tác của nàng, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở, âm thanh rất dịu dàng: 

"Vãn Thanh, cẩn thận một chút"

Hiên Viên Dạ Thần vừa lên tiếng nhắc nhở xong, liền từ trong xe ngựa phóng ra ngoài, nháy mắt, liền đứng bên cạnh Vãn Thanh. Nét mặt ôn nhuận như ngọc, nhìn chằm chằm người đối diện, chống lại tầm mắt của Mộc Tiêu Dao, ánh mắt lập tức nhanh chóng thay đổi, lạnh lùng mở miệng: 

"Mộc vương tử, bản thái tử không nghĩ tới, ngươi lại là loại tiểu nhân ti bỉ như vậy"

Mộc Tiêu Dao nhếch chân mày, nhìn về phía Hiên Viên Dạ Thần, sau đó trái phải nhìn một cái, xác định chỉ có một mình Hiên Viên Dạ Thần, đột nhiên lại nở nụ cười.

"Hiên Viên thái tử, ngươi sao lại đi cùng với Vãn Thanh?" 

"Aizzz!!!" 

"Xem ra ánh mắt của bổn vương tử thật sự là rất tốt nha, liếc mắt một cái liền chọn trúng nàng, không ngờ lại có nhiều người như vậy cùng tranh. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ, bổn vương tử đây có con mắt rất tinh đời nha"

Ánh mắt của hắn đầy vẻ đùa cợt bất nhã, lời nói nghe rất chói tai, Vãn Thanh cùng đám người Hồi Tuyết sắc mặt khó coi. 

Trong lòng Vãn Thanh chỉ nghĩ, Đồng Đồng không biết như thế nào?

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Vãn Thanh nôn nóng, nhịn không được, la lên: 

"Mộc Tiêu Dao, con trai của ta đâu? Để cho ta trông thấy con trai của ta trước, rồi nói gì thì nói"

Mộc Tiêu Dao nghe vậy, đôi môi lạnh bạc cong lên, nụ cười đó cực kỳ diễm lệ, giơ hai tay lên, vỗ nhẹ hai cái, nhẹ nhàng mở miệng: 

"Được"

Sau khi vỗ tay hai cái, thì từ trên tường thành cao lớn, rớt xuống một vật, được treo ở giữa không trung không ngừng lắc lư, vật bị treo trên không kia không phải Đồng Đồng thì còn người nào. 

Tận mắt nhìn thấy bé bị treo lên giữa thành như vậy, thật sự khiến trong lòng Vãn Thanh run rẩy vì đau lòng không thôi. Cố tình, lúc này, giọng nói của Đồng Đồng từ phía trên vang lên:

"Mẫu thân, mẫu thân, Đồng Đồng không có chuyện gì hết nha, Đồng Đồng không có chuyện gì nha. Mẫu thân yên tâm đi, đừng lo lắng cho Đồng Đồng"

Tiểu tử kia tuy bị treo, nhưng cũng không sợ hãi. Bởi vì Mộc Tiêu Dao chỉ treo hông của bé, không có buộc chặt tay chân của bé. Đại khái chắc là nghĩ rằng bé chỉ là một tiểu hài tử, không có năng lực gì cho nên khinh thường. 

Chính điều này đã tạo cho Đồng Đồng một cơ hội, bé là đang đợi thời cơ để tẩu thoát. Tuy nhiên, bé lại sợ mẫu thân sốt ruột, cho nên mới la lên để mẫu thân yên tâm.

Vãn Thanh nghe bé nói xong, tim như bị đao cắt, tức giận, trừng mắt nhìn Mộc Tiêu Dao, nói: 

"Mộc Tiêu Dao, ngươi mau thả con trai ta xuống, bằng không, dù chết ta cũng quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi"

"Vãn Thanh, nếu muốn ta thả con trai của nàng xuống … cũng có thể, nàng chỉ cần cùng ta trở về Thương Lang quốc là được, chỉ cần nàng gật đầu đồng ý, ta liền thả con trai của nàng xuống, không chỉ như thế, ta còn nhận nó làm con trai của ta"

Đồng Đồng nghe Mộc Tiêu Dao nói xong, nhịn không được, mắng lên: 

"Phi, mẹ ngươi, ta không hiếm lạ gì thứ phụ thân như ngươi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Thứ nam nhân không biết xấu hổ"

Bé vừa nói xong, sắc mặt Mộc Tiêu Dao nhanh chóng trầm xuống, nhưng không có trực tiếp phát tác, mà là trầm giọng mở miệng đe dọa: 

"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không? Nếu không đáp ứng, ta liền trực tiếp để cho thủ hạ buông ra dây thừng, con trai của nàng có khả năng có thể trở thành thịt vụn cũng không biết chừng. Hiện tại, ta chỉ chờ một câu nói của nàng thôi"

Vãn Thanh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bé đang bị treo ngang hông đang lắc lư trên giữa không trung kia, sắc mặt trắng bệch. 

Khoảng cách cao như vậy, bé có an toàn mà trốn thoát ra được không? 

Nàng đang suy nghĩ kế sách, Đồng Đồng thấy mẫu thân đang suy tính, sợ mẫu thân đáp ứng tên ẻo lả kia, liền nảy ra chủ ý, nhìn Chiêu Chiêu đang ngồi nấp ở một góc trên tường thành, phía sau người đang nắm sợi dây thừng thả treo bé kia, ra lệnh: 

"Chiêu Chiêu, cắn hắn cho ta"

Lệnh vừa ban ra, Chiêu Chiêu tựa như tên rời khỏi cung, bắn thẳng về phía hắc y nhân, người đang cầm sợi dây thừng treo Đồng Đồng kia. Cặp móng vuốt không lưu tình chút nào, nhắm ngay đôi mắt của hắc y nhân quào tới. 

Thân thủ của Chiêu Chiêu vốn không tệ, nhược điểm duy nhất, đó chính là sợ hãi nơi đông người, nhiều người quá nó sẽ cảm thấy không an toàn, nhưng hoàn cảnh bây giờ là đang trong đêm tối, đối phó từng hắc y nhân đơn độc kia lại không chút nào chùn tay. 

Một trảo này quào xuống, một âm thanh la hét chói tai vang lên, đau đớn khiến cho hắc y nhân buông tay, buông ra sợi dây thừng đang trói Đồng Đồng, Đồng Đồng theo quán tính mà rơi xuống dưới đất.

Chiêu Chiêu vẫn chưa dừng công kích, nó lại quay sang bên cạnh, đánh về phía một hắc y nhân khác đang đứng. Cứ như vậy, trái quào một cái phải quào một cái, âm thanh đau đớn chói tai liên tiếp vang lên. 

Nó nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, thân thể nhỏ nhắn liền nhún người một cái, từ trên tường thành bay thẳng xuống dưới đất, đuổi theo bóng dáng rơi xuống của Đồng Đồng.

Thân thể nhỏ nhắn của Đồng Đồng rơi thẳng xuống dưới, bé vận huyền khí trong cơ thể, nhanh chóng chuyển mình, liền biến đổi một tư thế an toàn, chân phải hướng trên chân trái đạp nhẹ một cái, mượn lực sinh lực. 

Bằng không, với tu vi huyền lực bây giờ của bé, tuyệt đối chống đỡ không được cơ thể đang lao xuống theo quán tính của bé. 

Một người một hầu theo quán tính rơi thẳng xuống phía dưới, Vãn Thanh vừa thấy động tác của bé, nhanh chóng bay vọt lên để đỡ bé cùng Chiêu Chiêu. Đồng thời, cùng lúc đó, Mộc Tiêu Dao thân mình chợt chuyển động.

Hắn là Lam Huyền cấp, tu vi tất nhiên là cao hơn so với Vãn Thanh nhiều, Vãn Thanh thấy hắn vừa động, liền nhanh tay ném một viên dược hoàn. Viên dược hoàn kia là mê yên đản, một khi được ném ra, liền sinh ra khói mê, Mộc Tiêu Dao nhanh chóng bị đình trệ, động tác liền bị chậm lại. 

Vãn Thanh ra lệnh cho Lưu Dận: 

"Ngăn hắn lại"

"Dạ, lão đại"

Lưu Dận cùng Tôn Hàm thân hình vừa động, liền nhảy ra khỏi xe ngựa, nháy mắt liền đứng đối diện với Mộc Tiêu Dao. Lúc này, thủ hạ của Mộc Tiêu Dao cũng từ trên tường thành nhảy xuống. 

Trước cửa thành, thoáng cái có đến mấy chục hắc y nhân, tay cầm kiếm chuẩn bị giao tranh, Hồi Tuyết cùng Hiên Viên Dạ Thần cũng không nhàn rỗi, hai người gia nhập vào cuộc giao tranh, trợ giúp Lưu Dận cùng Tôn Hàm, trong lúc nhất thời, mọi người đánh nhau thành một đoàn.

Vãn Thanh thừa cơ hội này, nhanh chóng bay đến bên cạnh Đồng Đồng, vươn tay, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của bé vào lòng, Chiêu Chiêu thấy bóng dáng của nàng, liền nhảy thẳng vào trong lòng của nàng. Một lớn một nhỏ, cộng thêm một con khỉ, cuối cùng, an toàn, vững vàng rơi xuống mặt đất.

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Vãn Thanh bị dọa sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. 

Nàng thừa biết bé vì sao làm như vậy, bé là sợ nàng đáp ứng đi Thương Lang quốc với Mộc Tiêu Dao. Cho nên, bé mới hành động như vậy, cũng may là không xảy ra sơ sót gì, bằng không … 

Vãn Thanh nghĩ lại, trong lòng liền sợ hãi, nàng ôm chặt bé vào lòng, hai mẹ con ôm chặt lẫn nhau, ôm thành một đoàn.

Trong đêm tối, tiếng đánh nhau càng ngày càng mạnh bạo, Mộc Tiêu Dao mắt thấy Đồng Đồng đã được Vãn Thanh cứu, bản thân mình tiếp tục đánh xuống cũng không có ý nghĩa. 

Hiện tại, trước mắt, muốn làm cho Vãn Thanh đi cùng hắn là không thể nào. Hắn bây giờ không thể tiếp tục trụ lại Kim Hạ quốc, hắn còn có chuyện khác cần phải làm. 

Vốn muốn mang nữ nhân này rời đi, ai ngờ, nàng căn bản không nguyện ý đi theo hắn đi. 

Mộc Tiêu Dao nghĩ, trong lòng buồn bã vô cùng. 

Hắn luôn luôn xem thường nữ nhân, nào ngờ, ông trời lại để hắn gặp Thượng Quan Vãn Thanh, để hắn thấy hứng thú với nàng. Nàng không giống với những nữ tử kia, nàng trí tuệ tuyệt đỉnh, võ công bất phàm. 

Nếu như hắn có được nàng, đối với sự nghiệp của hắn rất có lợi, chẳng khác nào mọc thêm một cánh tay phải. Hắn tự nhận, bản thân mình cùng nàng là một đôi trời đất tạo nên. 

Đáng tiếc, Thượng Quan Vãn Thanh không cho là như vậy, nàng tình nguyện ở lại Kim Hạ, ở lại bên cạnh cái thằng đần kia, cũng không chịu đi theo hắn.

Nghĩ vậy, trong thâm tâm của Mộc Tiêu Dao không khỏi đối với Hạ Hầu Mặc Viêm sinh ra ghen tỵ, tên đần kia thật là có phúc khí.

Vừa nghĩ xong, liền vung tay lên, sau khi thu tay lại, nháy mắt đã lui ra phía sau ba bước có hơn, âm ngao lãnh trầm mở miệng:

"Thượng Quan Vãn Thanh, hôm nay nàng có thể tránh thoát khỏi ta, nhưng … ta, Mộc Tiêu Dao nhìn trúng nàng là phúc khí của nàng, ta sẽ không buông tay"

Hắn nói xong, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, liền nghe được trên đường phố vang lên tiếng vó ngựa. Trong nháy mắt, có vô số tuấn mã nhanh chóng hứng cửa thành chạy tới, lập tức có mấy người từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Người dẫn đầu đi trước kia chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, trước đó, hắn vừa vào phủ, liền nhận được tin tức, Đồng Đồng bị bắt cóc. 

Cho nên, lòng như lửa đốt, loáng thoáng nghe được tiểu nha hoàn nói cái gì mà cửa thành, hắn ngay lập tức liền dẫn theo thị vệ của vương phủ đuổi theo. Không nghĩ tới, thời điểm đuổi tới nơi, thấy Đồng Đồng lông tóc không tổn hại, tâm, rốt cuộc cũng buông xuống. 

Nhưng, khi Hạ Hầu Mặc Viêm đang muốn chạy lại ôm Đồng Đồng, khoảng cách chỉ còn vài bước lại giật mình, đứng yên tại chỗ.

Chỉ thấy, Đồng Đồng đang nằm trong lòng Vãn Thanh, đứng bên cạnh nàng là một nam nhân ôn nhuận như ngọc, Hiên Viên Dạ Thần. 

Trên dung nhan như hoa như ngọc của Hiên Viên Dạ Thần tràn đầy ý cười, một đôi mắt thâm thúy tràn ngập ôn nhu, thần thái bức người, hình ảnh Hiên Viên Dạ Thần đứng chung với hai mẹ con Vãn Thanh thật chói mắt, điều này khiến cho Hạ Hầu Mặc Viêm nhất thời ngu ngơ.

Hắn không biết vì sao trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu, trái tim như bị bóp nghẹn, tựa như nguyên là đồ đạc của mình giờ đây lại bị người khác cướp mất. Cái cảm giác này … hết sức kỳ quái. 

Rốt cuộc là cái cảm giác gì? Hắn nhất thời không nói nên lời.

Hạ Hầu Mặc Viêm đang nghĩ đến nhập thần, đứng cách đó không xa, Mộc Tiêu Dao vừa nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền nổi giận. 

Thì ra, nàng là vì tên đần này, nên không đồng ý đi theo hắn. 

Nghĩ nghĩ, trong lòng tức giận vạn phần. 

Một thằng ngu luôn khi dễ nàng, khiến nàng làm trò cười cho toàn Sở kinh, vậy mà nàng lại chọn thằng ngu đó. Hắn có chỗ nào tốt hơn mình, đồ đáng chết. 

Nghĩ, liền vọt lên phía trước, vận chuyển huyền lực, động tác nhanh như thiểm điện, hướng thẳng Hạ Hầu Mặc Viêm mà phóng tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.