Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, Đồng Đồng dậy sớm hơn bình thường, lúc thức dậy, bé không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Hầu Mặc Viêm đâu, trong lòng có chút thất vọng. 

Nhưng … khi tay nhỏ bé vừa sờ tới chỗ phụ thân nằm tối qua thì cảm nhận được hơi ấm, liền biết phụ thân vừa rời khỏi phòng mình không lâu, trong lòng liền nhẹ nhõm, giương lên khuôn mặt tươi cười.

Bà vú Trương thị cùng Hoa Nhi dẫn theo hai nha hoàn đi vào phòng giúp Đồng Đồng đứng dậy, rửa mặt.

Đồng Đồng nhịn không được mở miệng hỏi: 

"Trương nãi nãi, phụ thân lúc nào thì ly khai?"

*Ly khai: rời khỏi, chia ly, chia cách.

Trương thị không biết nên không dám mở miệng nói bậy, hai nha hoàn kia lại cung kính đáp lời, vì đêm qua là ca trực gác đêm của hai người.

"Bẩm tiểu công tử, thế tử gia ly khai vào lúc trời tờ mờ sáng, hình như là đã xuất phủ rồi"

"Ồ, sáng sớm tinh mơ phụ thân muốn đi đâu đây?"

Đồng Đồng lầm bầm lầu bầu tự hỏi, hai nha hoàn nghĩ là bé hỏi mình, liền nhanh chóng lắc đầu: 

"Tiểu công tử, nô tì không biết"

Bà vú Trương thị thấy hai nha hoàn đình chỉ công việc trong tay liền lên tiếng thúc giục: 

"Đồng Đồng, nên dùng điểm tâm rồi đi học thôi, đừng lo lắng cho thế tử gia nữa, ngài ấy đã lớn như vậy, một mình ra ngoài chắc không có việc gì đâu"

"Ừ, vậy đi thôi"

Đồng Đồng gật đầu, đi ra ngoài, dùng xong điểm tâm, sau đó đến học đường. 

Ngày mai là ngày khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia, cho nên, ngày hôm nay, bé muốn ôn tập thật kỹ với lão sư, ngày mai nên luyện đan dược gì mới có thể giành chiến thắng. 

Dù sao, bé cũng nhất định sẽ thuận lợi trở thành cao cấp Dược Sư.

Cổ Uyển. 

Bên trong tân phòng, Vãn Thanh đã thức dậy, vừa vệ sinh cá nhân xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm sửa sang lại đầu tóc, lên tiếng hỏi Hồi Tuyết:

"Đồng Đồng đi học rồi sao?"

"Dạ, em vừa mới nhìn qua, đã đi đến học đường từ sớm rồi"

"Đúng rồi, tiểu thư, nô tì nhớ được ngày mai là ngày khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia thì phải?"

"Ừ, không sai" 

Vãn Thanh gật đầu. 

Nghĩ đến chuyện sau ngày mai, bé sẽ trở thành cao cấp Dược Sư khiến, điều này khiến cả người nàng lâng lâng, tràn ngập hạnh phúc.

Ngày mai bé sẽ trở nên nổi tiếng, làm cho mấy người từng coi thường bé phải tâm phục khẩu phục năng lực của bé. Sau này, để xem còn có ai dám chê cười bé nữa không? 

Tại nơi gọi là "Huyền Vũ đại lục" này, có năng lực thì có tiếng nói, chỉ cần có năng lực, mọi việc còn lại đều là thứ yếu.

"Tiểu thư … tiểu..."

Hồi Tuyết nhẹ nhàng nói một từ chưa thành câu, ấp a, ấp úng, tựa như muốn nói cái gì, nhưng lại thôi, Vãn Thanh nhìn nàng, hỏi:

"Sao vậy? Có chuyện gì khiến em khó mở miệng như vậy, hửm?"

"Tiểu thư, có thật là … sau này tiểu thư không cho thế tử gia bước chân vào tân phòng nữa … thiệt hả?"

Đêm qua, nhìn thái độ của thế tử gia, dường như là muốn ngủ lại trong tân phòng, tiểu thư thông minh như vậy, sao lại không biết biết. 

Vậy mà … tiểu thư lại trực tiếp đuổi người, bảo nàng hộ tống, tiễn thế tử đi Thanh Vu Viện nghỉ ngơi.

"Hừ! Thời điểm động phòng hoa chúc, hắn không bước vào tân phòng, thì bây giờ vào làm cái gì. Khi đó hắn ở đâu, thì giờ hãy ở nguyên nơi đó"

Vãn Thanh đứng lên, nhàn nhạt mở miệng trả lời Hồi Tuyết. 

Kỳ thực, vào đêm động phòng đó, nếu như Hạ Hầu Mặc Viêm bước vào tân phòng, nàng thật sự không biết phải làm sao để đối mặt với hắn nữa? 

Bởi vì, nàng thật sự không có thói quen sinh hoạt chung với một người nam nhân, mà còn ngủ chung một cái giường. 

Haizzz, may mắn là hắn đi Thanh Vu Viện, nếu không, hahaha... hiện tại, nàng làm gì có lý do không cho hắn bước chân vào tân phòng, không phải sao? 

Nghĩ, nhếch môi cười.

"Dọn điểm tâm sáng đi"

"Dạ" 

Trong phòng, mấy tiểu nha hoàn đều không nhắc lại chuyện này, bởi vì tâm tình của chủ tử xem ra rất tốt, cho nên bọn họ không nghĩ chọc nàng mất hứng. 

Vãn Thanh rời khỏi tân phòng, một đường tiến thẳng đến phòng khách Cổ Uyển dùng điểm tâm sáng. Sau khi ăn xong, Vãn Thanh thường có thói quen uống trà sau bữa ăn, đang dùng trà thì có một mama đến truyền lời.

"Bẩm thế tử phi, vương gia bảo thế tử phi đi qua thư phòng"

"Phụ vương?"

Vãn Thanh có chút kinh ngạc, không biết phụ vương muốn gặp mình làm cái gì? 

Nếu đã cho người đến truyền lời, tất nhiên là có chuyện muốn tìm nàng, gật đầu: 

"Ừ"

Thư phòng của Hán Thành Vương, không nằm trong hậu viện, thư phòng cách chính sảnh không xa, gần nơi ở của Hán Thành Vương.

Đoàn người Vãn Thanh đang trên đường đi đến thư phòng, nàng từ từ quan sát tình hình xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng mọi người bận rộn đi đi vào vào trong vương phủ, công việc làm không hết.

Tuy chủ tử trong Hán Thành Vương phủ không nhiều lắm, nhưng hạ nhân cũng không thiếu, chí ít có tới hai ba trăm người. 

Nhiều người như vậy, thật không biết phải tốn kém bao nhiêu tiền bạc, chỉ là việc ăn - mặc, đã là một khoản chi tiêu khổng lồ. 

Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa nối gót đi theo vị mama truyền lời kia, rất nhanh, liền đi đến trước cửa thư phòng.

Ngoài thư phòng, có hai người thị vệ đang đứng gác trước cửa, vừa nhìn thấy bóng dáng Vãn Thanh, liền vội vàng hành lễ: 

"Gặp qua thế tử phi"

"Ừ" 

Vãn Thanh gật đầu, theo vị mama kia đi vào trong thư phòng. 

Vừa bước chân vào cửa phòng, thì thấy có một tiểu nha hoàn đang đứng nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, liền cung kính mở miệng: 

"Thế tử phi, vương gia cho mời thế tử phi vào trong"

Vãn Thanh không nói gì, chỉ hơi hơi hất mày, quay đầu, ý bảo Hỉ nhi cùng Phúc nhi chờ ở bên ngoài, chỉ mang theo Hồi Tuyết đi vào.

Thư phòng của Hán Thành Vương phủ hoa lệ rực rỡ, vừa bước vào cửa liền cảm nhận được sự xa xỉ. 

Dây cột màn làm bằng tơ lụa thượng đẳng, đủ loại sách được bày đầy giá sách, đồ chặn giấy làm bằng ngọc thạch cổ, nhìn rất quý giá. 

Một cái bàn Hoàng Lê tuyệt đẹp được đặt ngay trung tâm phòng, rất bắt mắt, người ngồi phía sau bàn chính là Hán Thành Vương. 

Trừ bỏ Hán Thành Vương, hai hàng ghế chia đều hai bên hông phía dưới còn có hai lão nhân chia ra ngồi hai bên, một trái một phải. 

Khi nhìn thấy bóng dáng Vãn Thanh tiến vào, bọn họ mỉm cười, gật đầu, xem như lời chào hỏi.

Vãn Thanh nhất thời bối rối, nàng hành lễ với Hán Thành Vương trước rồi nghĩ sao: 

"Gặp qua phụ vương, không biết phụ vương phái người truyền Vãn Thanh lại đây vì chuyện gì?"

"Con hãy chào hỏi hai vị lão sư này trước, vị này là viện trưởng Thanh Sơn học viện - Lâm Nghiêu viện trưởng, vị này là đệ nhất lão sư Thanh Sơn học viện - Phùng Chí lão sư"

Hán Thành Vương giới thiệu hai lão nhân ngồi phía dưới cho Vãn Thanh xong, Vãn Thanh liền đoán ra nguyên cớ gì mà phụ vương cho truyền nàng tới thư phòng. 

Phụ vương chắc là muốn cho Đồng Đồng vào học trong Thanh Sơn học viện. 

Trong lòng suy nghĩ, liền hành lễ với hai vị lão sư: 

"Gặp qua Lâm Nghiêu viện trưởng, Phùng Chí lão sư"

"Thế tử phi đừng khách khí"

Hai vị lão giả vuốt vuốt chòm râu, gật đầu, bắt đầu quan sát Vãn Thanh. 

Hai người này đều là trí giả đức cao vọng trọng, rất có mắt nhìn người, cũng không tin vào tin đồn vô căn cứ. Cho nên, vừa nhìn thấy Vãn Thanh liền cảm nhận được nàng là người bất phàm. 

Người có khí chất như vậy, tất nhiên là giáo dưỡng ra đứa nhỏ là cũng bất phàm, bằng không, Hán Thành Vương cũng sẽ không coi trọng như vậy, còn phái người mời bọn họ đến đây.

Thanh Sơn học viện là học viện chính thống tại Kim Hạ quốc, lịch sử trải dài mấy trăm năm qua, trong học viện có không ít học viên hoàng thất. 

Lúc ban đầu, Thanh Sơn học viện được xây dựng để đào tạo con cháu hoàng thất, đến tận sau này, hoàng đế mới ban chiếu chỉ toàn quốc, chỉ cần là người có tài, đều có thể tiến vào Thanh Sơn học viện học tập. 

Cho nên, hiện tại, Thanh Sơn học viện chính là nơi tập trung của con cháu hoàng gia cùng phần lớn thiên tài có năng khiếu hơn người.

Trong Thanh Sơn học viện, chẳng những có phương tiện dạy học tiên tiến nhất tại Huyền Vũ đại lục, mà học viện còn có lão sư có cấp bậc Huyền Lực cao nhất. Điều trọng yếu, là trong học viện có rất nhiều nhân tài.

Thanh Sơn học viện, có đủ mọi chuyên ngành đào tạo, cần học cái gì cũng đều có.

Hán Thành Vương bảo Vãn Thanh ngồi xuống, liền nói ra suy nghĩ của mình. Quả nhiên là không ngoài suy đoán của Vãn Thanh.

"Vãn Thanh, đêm qua phụ vương đã kiểm tra qua năng lực của Đồng Đồng, tiểu tử kia quả thật là một thiên tài đầy thiên phú. Cho nên, phụ vương tính cho bé vào Thanh Sơn học viện trôi dào kiến thức, con thấy thế nào?"

Vãn Thanh nhíu mày, nhìn Lâm Nghiêu viện trưởng cùng Phùng Chí lão sư, còn có Hạ Hầu Đạt Trân, bọn họ cũng đều đang nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời từ nàng.

Nếu bé có thể vào Thanh Sơn học viện, đương nhiên là tốt nhất. 

Nhưng, nàng biết, nàng không thể vô duyên vô cớ bắt bé rời khỏi Thượng Quan phủ học đường. Muốn đi, thì cũng phải đường đường chính chính mà đi bằng năng lực của bản thân, cũng phải nể mặt lão sư trong Thượng Quan phủ. 

Bây giờ, nếu bé vào học tại Thanh Sơn học viện, liệu bé có thể sống yên ổn với bọn người mắt cao hơn đầu kia không? 

Còn nữa, nếu bé đi vào bằng cửa sau, sẽ bị mọi người nói ra nói vào, sẽ khiến cho con đường tương lai của bé... khó đi hơn mà thôi. 

Thêm một điều trọng yếu nữa, bé không thể mang tiếng "vong ân phụ nghĩa", lão sư hiện tại của bé đã bỏ ra biết bao công sức dạy dỗ bé, giờ "tham sang phụ bần, dứt áo ra đi" là điều không thể.

Nghĩ, Vãn Thanh đứng lên, nói: 

"Phụ vương, Lâm Nghiêu viện trưởng, Phùng Chí lão sư, cảm tạ sự quan tâm của mọi người đối với Đồng Đồng" 

"Con nghĩ, tốt nhất là hãy để Đồng Đồng đường đường chính chính đi vào học viện bằng năng lực của bản thân, không cần phải lợi dụng thế lực của Hán Thành Vương phủ tiến vào Thanh Sơn học viện"

Hán Thành Vương nghe xong, cũng có chút ngoài ý muốn, híp mắt nhìn Vãn Thanh.

Ông biết, người con dâu này không tầm thường, nhưng, ông còn không biết nàng lại là người có chủ kiến như thế.

Lâm Nghiêu viện trưởng trực tiếp gật đầu, thưởng thức khí phách của Vãn Thanh: 

"Thế tử phi thật đúng là người nhìn xa trông rộng, lão đây tán đồng ý kiến"

"Ngày mai là ngày diễn ra cuộc khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia, nếu bé thật sự có năng lực, chắc chắn có thể đường đường chính chính mà tiến vào Thanh Sơn học viện"

Cuộc khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia? 

Nếu bé thật sự là nhân tài có thiên phú, tất nhiên sẽ có tên trong danh sách ứng cử viên do ngũ đại thế gia chọn lọc ra, sau đó sẽ được tuyển thẳng vào Thanh Sơn học viện. 

Nhưng, danh sách này hết sức có hạn, chỉ có ba người đứng đầu mới có tư cách tiến vào Thanh Sơn học viện.

Hán Thành Vương không khỏi lo lắng: 

"Nếu như bé vào không giành được ba vị trí đầu bảng thì sao?"

Chẳng lẽ liền để Đồng Đồng ở mãi trong cái học viện nho nhỏ trong Thượng Quan phủ kia sao? 

Ông không chấp nhận. 

Đồng Đồng là nhân tài ông muốn bồi dưỡng thành người nối nghiệp mình, bé thật sự rất thông minh, ông không muốn bé bỏ lỡ tương lai tốt đẹp.

Vãn Thanh nở nụ cười nhẹ, nét mặt kiên định, nói: 

"Nếu bây giờ vào không được, thì tiếp tục cố gắng, thẳng cho đến khi bé tự dựa vào năng lực của bản thân, tự tiến vào Thanh Sơn học viện"

Mọi người trong thư phòng đều kinh ngạc nhìn nàng. Chỉ thấy, nữ tử này đơn thuần lại thập phần xinh đẹp kiều diễm, khí chất tao nhã tựa như minh nguyệt ban mai, khí chất này không phải người bình thường có thể có. 

Lâm Nghiêu viện trưởng phản ứng đầu tiên, mở miệng nói: 

"Vương gia, thế tử phi thật không phải là tục nhân, lão đây thật sự là suy nghĩ nông cạn" 

"Nếu nàng đã kiên trì như vậy, lão tin tưởng tiểu công tử nhất định là nhân tài hiếm gặp, chờ đến khi bé vào Thanh Sơn học viện, lão nhất định sẽ đích thân dạy dỗ"

Lâm Nghiêu viện trưởng đã mở miệng nói như thế, nếu Đồng Đồng thật sự tiến vào Thanh Sơn học viện, nhất định sẽ trở thành một tài nhân toàn năng. 

Bởi vì Lâm Nghiêu viện trưởng chính là một lão sư toàn tài, Huyền Lực đã đạt đến cấp bậc Lam Huyền, cùng danh hiệu Linh Dược Sư, Linh Vu Sư. Trọng yếu nhất là, hoàng thượng rất coi trọng cùng trọng dụng quốc sách mà ông đưa ra. 

Tuy ông chỉ là viện trưởng Thanh Sơn học viện, nhưng đồng thời cũng là "đế sư", là lão sư của Hạ Hầu Đông Thần cùng Hạ Hầu Đạt Trân.

"Ừ, nếu Vãn Thanh đã quyết định, thì cứ làm như vậy đi"

Hán Thành Vương gật đầu, tựa như nhớ tới điều gì, hỏi: 

"Ngày mai chính là ngày khảo thí năng lực của ngũ đại thế gia đúng không?"

"Dạ, đúng"

Vãn Thanh gật đầu, thấy không còn có chuyện gì quan trọng nữa, liền cáo an lui xuống: 

"Phụ vương, Vãn Thanh xin được cáo lui trước"

"Ừ, con lui xuống trước đi"

Hán Thành Vương gật đầu, Vãn Thanh lại cáo biệt Lâm Nghiêu viện trưởng cùng Phùng Chí lão sư. 

Sau khi hành lễ xong liền rời khỏi thư phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.