Tô mama biết thế tử gia nhà mình một khi đã nổi giận thì rất ngoan độc, nếu không nghe theo, chỉ sợ chuyện sẽ càng lúc càng lớn, nghĩ vậy liền vung tay lên, lệnh cho mấy vị mama đang đứng phía sau:
"Không nghe thế tử gia nói gì sao? Đem nha đầu kia mang xuống dạy dỗ cho ta, chuyện của chủ tử, một kẻ tiện tì thế nhưng dám can đảm vung tay múa chân can dự vào, tội đáng chết"
Mama Tây Sa Viện nghe Tô mama nói xong, lập tức xông lên, kéo nha hoàn kia đi ra ngoài, nha hoàn kia thấy Quân phu nhân cứu không được ả, liền hướng Tống trắc phi kêu lên, người mà từ đầu tới đuôi chưa hề mở miệng kia:
"Trắc phi nương nương, nô tì van cầu người, cứu nô tì"
Đáng tiếc, Tống trắc phi nhìn cũng không nhìn ả, giữ vững dáng vẻ chuyện không liên quan đến bà ta.
Vốn, bà muốn Lã Phượng Quân ra tay giáo huấn Thượng Quan Vãn Thanh. Nhưng nào ngờ, lại chọc phải vị thế tử gia này, nếu muốn lấy lòng thằng ngu ở trước mắt này, đó là chuyện không có khả năng.
Nghĩ, Tống trắc phi bước lên mấy bước, nhìn Lã Phượng Quân, ra lệnh:
"Còn không mau tìm dược sư trị thương cho Cấn Bảo. Tiểu hài tử đánh nhau, phận làm trưởng bối như ngươi xen vào làm gì?"
Lã Phượng Quân bỗng cảm thấy uất ức, cắn răng một cái, tay ôm mặt, tay ôm nhi tử, xoay người chạy đi tìm dược sư.
Chuyện ngày hôm nay, nàng thật sự không cam lòng, chẳng những con bị đánh, mà bản thân mình còn bị một cái tát giữa sự chứng kiến của mọi người. Tất cả những điều này, nàng nhất định phải từ trên người Thượng Quan Vãn Thanh đòi lại cả vốn lẫn lời.
Lã Phượng Quân vừa đi, một đám mama cùng nha hoàn của theo sát phía sau. Dưới tàn cây liễu, người lập tức giảm bớt dần, Tống trắc phi dẫn người đi tới trước mặt Hạ Hầu Mặc Viêm, nhỏ nhẹ trấn an hắn:
"Thế tử gia đừng tức giận việc nhỏ này làm gì mà hại thân, nữ nhân không hiểu chuyện, đứa nhỏ này nếu thế tử phi đã mang theo vào phủ, đương nhiên là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ"
"Biết là tốt rồi, từ đây về sau, nếu để cho ta biết trong Hán Thành Vương phủ này, có người nào dám can đảm nói con trai của ta là hạ nhân, dám khi dễ lời nói của bé, ta nhất định sẽ đánh kẻ đó đến chết sau đó quăng ra bãi tha ma, khiến kẻ đó hối hận đã sinh ra trên đời này"
Hạ Hầu Mặc Viêm âm ngoan nói những lời độc địa, hắn không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới con của hắn.
Lời của hắn vừa nói ra, tất cả những kẻ hạ nhân kia đều rụt cổ lại, trong lòng run sợ, vị gia này cũng không phải là chủ tử dễ chọc vào.
Sắc mặt Tống trắc phi khẽ biến thành đen, cười mở miệng nói:
"Đúng vậy, đúng vậy. Tất cả các ngươi nghe rõ chưa"
Tuy rằng nàng nắm trong tay quyền quản gia trong Hán Thành Vương, nhưng, cuối cùng cũng chỉ mang thân phận trắc phi, đừng nói là nàng, dù là vương gia cũng không có biện pháp cãi lời vị thế tử gia này.
Nàng chính là không hiểu, vương gia vì sao lại sủng hắn như vậy, luôn luôn nhượng bộ hắn, không cho phép bất luận kẻ nào chọc tới hắn.
Hạ Hầu Mặc Viêm sắc mặt cuối cùng cũng dễ nhìn một chút, không nói thêm lời nào nữa, Tống trắc phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tô mama thấy chuyện trước mắt đã giải quyết xong, liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, nhàn nhạt nhìn Tống trắc phi một cái, nhẹ nhàng nói:
"Trắc phi nương nương, mong người về sau hãy quản giáo Cấn Bảo công tử biết quy cũ một chút, đừng không biết lớn nhỏ mà mang họa vào thân"
"Dạ, mama"
Tô mama là người của thái phi, Tống trắc phi đương nhiên không thể đắc tội, nhưng mà trong lòng lại hận đến rỉ máu.
Vãn Thanh đi tới, nâng mắt nhìn Tống trắc phi, đồng tử của nàng thâm thúy u ám, làm cho người ta nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì, chỉ thấy nàng từ từ mở miệng, nói:
"Tống trắc phi, Cấn Bảo công tử thật sự là cần nên giáo dục lại, một tiểu hài tử mới năm tuổi vì sao có thể tàn nhẫn như vậy? Mặc dù chỉ là một con tiểu hầu tử cũng là một cái mạng, hơn nữa, đoạt đồ của người khác còn ra tay đánh người, nói rõ, giáo dưỡng thật sự có vấn đề"
Nàng nói xong, tao nhã xoay người, nắm lấy tay của bé rời khỏi Quân Phượng Viện, đám người Hồi Tuyết cũng đi theo.
Đồng Đồng trước khi rời đi, liền quay đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, trong ánh mắt có một chút ánh sáng lấp lánh, như có gì đó chực trào ra.
Vốn, bé quyết tâm không để ý tới phụ thân, nhưng vừa mới nãy, khi bé nhìn thấy phụ thân che chở cho bé, bé rất cảm động.
Cho nên, bé quyết định tha thứ cho phụ thân, nhưng mà, nhất định phải cùng phụ thân nói rõ ràng, về sau, không cho phép khi dễ mẫu thân của bé.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn ánh mắt Đồng Đồng, khóe môi không tự chủ lộ ra ý cười, đám người Vãn Thanh rời khỏi Quân Phượng Viện, một đường hồi Cổ Uyển.
Dưới tàng cây Quân Phượng Viện, Tống trắc phi tức giận đến dậm chân, cắn răng nghiến lợi, ở trong lòng tức giận mắng Thượng Quan Vãn Thanh.
Nữ nhân này thật lợi hại, sinh ra thằng con hoang cũng lợi hại như vậy, nàng thật đúng là quá coi thường nàng ta.
Tô mama trở về Tây Sa Viện, đem chuyện phát sinh ở Quân Phượng Viện bẩm báo cho lão thái phi. Lão thái phi chẳng những không trách cứ Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, ngược lại, bà đối với mẹ con các nàng thêm phần tán thưởng.
Đồng Đồng có tấm lòng rất thiện lương, còn có, Vãn Thanh gặp nguy không loạn, quả nhiên xứng đáng là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, lão thái phi không tiếc lời khen mẹ con Vãn Thanh một hồi, bỗng nhớ tới một sự kiện, lập tức phân phó Tô mama.
"Đợi Trân nhi trở về, bảo hắn lập tức tới gặp ta, nếu Mặc Viêm đã thích hài tử kia, vậy hãy chính thức nhận bé làm nhi tử, về sau, bé chính là chủ tử của Hán Thành Vương phủ này, ta muốn sửa họ cho bé, ghi tên vào từ đường hoàng thất"
"Thái phi nương nương … chỉ sợ vương gia …"
Ý của Tô mama là sợ vương gia không đồng ý, cho nên mới nói ngập ngừng như thế. Nhưng, bà mới mở miệng, thái phi nương nương liền cản lời bà lại, Thái phi cười mở miệng nói:
"Ngươi yên tâm đi, Trân nhi sẽ đồng ý thôi"
"Dạ, vậy là tốt rồi"
"Kỳ thực, đứa nhỏ Đồng Đồng này thật sự không tầm thường, nương nương người không biết đâu, bé một khi đã tức giận thì rất liều mạng, thái độ hoàn toàn không giống ở trước mắt chúng ta đâu, hơn nữa, thân thủ cũng không tệ"
Thái phi nghe vậy, lập tức hứng thú, gặng hỏi thêm Tô mama về tình huống mà bà chứng kiến ở Quân Phượng Viện nói kỹ thêm một lần nữa. Hai người ở trong phòng trò chuyện rất náo nhiệt, đã sớm đem chuyện Hạ Hầu Cấn Bảo bị đánh quên mất.
Cổ Uyển.
Vãn Thanh cùng bé vừa về đến, bé liền nhanh chóng ôm Chiêu Chiêu chạy vội về phòng trị thương cho nó.
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy vậy, cũng nhanh chóng đi theo sau, Vãn Thanh nhìn bóng dáng cao lớn kia, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng nàng bây giờ như thế nào.
Tuy rằng, thời gian gần đây hắn khiến nàng rất khó chịu, nhưng, lúc ở Quân Phượng Viện, nhìn thấy hắn đứng ra bảo vệ Đồng Đồng, đối với bé yêu quý có thừa.
Còn những lời nói mà hắn nói với mọi người kia, thật sự là khiến nàng rất cảm động.
Sáu năm, trong sáu năm qua, nàng vẫn luôn muốn tìm một người thật sự thương yêu Đồng Đồng, không chê xuất thân của bé. Không ngờ, bây giờ người đó lại xuất hiện, người đó chính là Mặc Viêm, hiếm có người dành tình yêu thương như vậy yêu bé.
Hồi Tuyết bắt gặp tiểu thư nhà mình nhìn chăm chú vào bóng lưng của Hạ Hầu Mặc Viêm, liền tiến lên một bước nói nhỏ với nàng:
"Tiểu thư, thế tử gia thật sự là rất yêu thương Đồng Đồng"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa, dựa lưng vào ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, vừa nhắm mắt vừa suy nghĩ.
Trước mắt, đối với tình hình của Hán Thành Vương phủ, nàng đã có chút hiểu rõ, thật là không khác gì đầm rồng hang hổ. Nếu không phải là vì Đàm Đài Văn Hạo, nàng thật sự rất muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Hiện tại, xem ra, nàng phải nhanh chóng tu luyện huyền lực, nếu như huyền lực của nàng đạt tới cấp Lam Huyền, nàng sẽ không sợ Đàm Đài Văn Hạo, cũng có đủ năng lực bảo vệ Đồng Đồng.
Vãn Thanh vừa nghĩ, vừa hỏi Hồi Tuyết:
"Hồi Tuyết, em nói thử xem, tại sao tu vi bắt đầu từ cấp Thanh Huyền lại khó thăng cấp như vậy? Có biện pháp nào có thể nhanh chóng đạt tới cấp Lam Huyền hay không?"
Hồi Tuyết nghĩ một chút, đi đến bên cạnh Vãn Thanh, bình tĩnh mở miệng trả lời:
"Có"
"Cách thứ nhất, có được thần đan do Thần Dược Sư tinh luyện ra thì có thể cấp tốc thăng cấp. Cách thứ hai, chính là Bích Hải Vân Thiên, nghe nói Bích Hải Vân Thiên vốn là một nơi tràn đầy linh khí, chỉ cần ở đó tu luyện, huyền lực tăng lên tương đối nhanh chóng"
"Cách thứ ba... nghe đồn Bích Hải Vân Thiên có bốn thanh bảo kiếm, là do bốn Thượng Cổ Thần Thú hóa thành, gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Chỉ cần có trong tay một trong bốn thanh bảo kiếm Thượng Cổ Thần Thú thì Huyền Lực có thể đạt tới giới hạn vô cực"
"Những điều mà em nói chỉ sợ là đều do người khác bịa đặt ra, có ai từng đặt chân tới Bích Hải Vân Thiên chưa? Về phần Thần Dược sư, căn bản là không với tới"
"Tại sao Đàm Đài Văn Hạo có thể đạt đến cấp Lam Huyền, chẳng lẽ hắn từng sử dụng qua thần đan? Còn địa phương gọi là Bích Hải Vân Thiên kia nữa, chẳng lẽ thắng từng đặt chân đến sao?"
"Cho nên, tất nhiên là còn có biện pháp khác có thể tu luyện thăng lên cấp Lam Huyền"
Vãn Thanh nói xong, Hồi Tuyết không nhắc lại đề tài này nữa, nàng biết, những điều này, đều là chuyện mà lúc nàng hồi còn nhỏ, phu nhân từng kể cho nàng nàng nghe, lúc ấy là kể cho nàng và tiểu thư nghe, chỉ là tiểu thư hình như có vẻ đã quên.
Bên trong gian phòng an tĩnh lại, ngoài cửa, Hỉ nhi đi vào trong, khẽ cúi người bẩm báo:
"Tiểu thư, có người đến bẩm báo, nói, Quỳnh di nương cùng Diễm di nương bên Thanh Vu Viện đến hành lễ ra mắt tiểu thư"
Hỉ nhi nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt chủ tử nhà mình, nàng sợ tiểu thư thương tâm khổ sở.
Nhưng, Vãn Thanh chỉ hơi hơi nhướng mày, liền chẳng còn động tác khác, nhàn nhạt mở miệng, lệnh:
"Dẫn bọn họ đến phòng khách chờ đi"
"Dạ"
Hỉ nhi thở dài nhẹ nhõm,lui ra ngoài, nhưng sắc mặt chung quy có chút khó xem, phân phó nha hoàn đến bẩm báo, căn dặn đem hai vị di nương dẫn đến phòng.
Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, kêu một tiếng:
"Tiểu thư?"
Vãn Thanh đã đứng lên:
"Không có việc gì, đi gặp một chút đi"
Hai người liền rời khỏi phòng, dẫn Hỉ nhi cùng Phúc nhi theo, một đường đi theo hành lang dài hướng mặt trước phòng khách mà đi.
Dọc theo đường đi, hạ nhân đi qua bên ngoài hành lang, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói thầm, đợi cho đến khi Vãn Thanh đi qua, liền không nói nữa, nhanh chóng tách ra làm việc của mình.
Ngày hôm nay, chuyện xảy ra ở Quân Phượng Viện, tất cả hạ nhân trong phủ ai ai cũng biết không trừ bọn hạ nhân trong Cổ Uyển.
Cho nên, đối với vị thế tử phi này, bọn họ, bây giờ mới có chút sợ hãi, thái độ không giống như lúc trước, hoàn toàn không cố kỵ gì đến Vãn Thanh mà dám ở trước mặt nàng chỉ chỉ trỏ trỏ nói xiên nói xỏ nàng.
Cổ Uyển.
Bên ngoài phòng khách, lúc này có đến mấy nha hoàn tụ năm tụ ba, tư thế lười biếng nói chuyện phiếm, vừa nghe được tiếng bước chân, vội vàng khom người cung kính hành lễ:
"Gặp qua thế tử phi"
"Ừ"
Vãn Thanh gật đầu, đối với những người này nàng căn bản lười để ý, nhưng mà nàng từng nghĩ qua, nếu sau này muốn sống yên ở Cổ Uyển, nàng tuyệt không cho phép có người dám cả gan đâm sau lưng nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]