Chương trước
Chương sau
Phần 3: Thượng Quan Hạo nghi ngờ Vãn Thanh

Trong phòng, chốc chốc Thượng Quan Tử Ngọc lại nhìn Vãn Thanh, rồi tự sợ hãi nhìn sang nơi khác.

Thượng Quan Hạo nhìn thấy như vậy, tâm bỗng nhiên trầm xuống, trong đầu liền nhớ tới những lời mà Nhị di nương từng nói với hắn.

Vãn Thanh hại Ngọc nhi, chẳng lẽ chuyện này là thật sao? 

Nghĩ vậy, Thượng Quan Hạo hai tay nắm chặt, sắc mặt âm trầm, vẫy tay cho hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.

Đợi cho đến khi không còn ai, ông trầm trọng trách vấn Vãn Thanh.

"Thanh nhi, việc này là con làm sao?"

Vãn Thanh giật mình, ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ông, trong ánh mắt của ông chứa đầy sự nghi ngờ, có chút đau lòng cùng nghi kỵ. 

Hừ, xem ra ông là hoài nghi nàng làm ra chuyện lần này. 

Vãn Thanh nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào? Chuyện này, đúng là trước đó nàng từng làm qua, nhưng lần này không phải là nàng làm. 

Chẳng qua lúc này đây, nếu nàng lên tiếng nói, nàng chưa từng làm qua những chuyện này, chuyện không phải nàng làm. Điều này khiến nàng nói không nên lời, tâm, bỗng nhiên có một chút khó chịu, nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Hạo.

"Bất kể là con làm hay không phải con làm, phụ thân cũng không nên trực tiếp mà chất vấn con bằng những lời như vậy" 

"Phụ thân lúc trước... làm thế nào lại không hỏi xem người nữ nhi ngoan của cha đã làm những gì đối với con? Vậy mà bây giờ đây cha lại …"

Vãn Thanh không nhìn Thượng Quan Hạo, đi thẳng ra ngoài, bóng dáng kiên đĩnh ngạo nghễ, dung nhập vào trong làn sương mù sáng sớm.

Thượng Quan Hạo tâm trầm lại trầm. Cuối cùng thống khổ đến cực điểm, trong mắt đã có lệ rơi xuống. 

Gây nghiệt, gây nghiệt mà, sao lại xảy ra loại sự tình này, còn phát sinh khi hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đó, gây nghiệt mà.

Một nữ nhi chưa cưới sinh con, một nữ nhi thì phát điên, hắn rốt cuộc là đã làm sai điều gì? 

Thượng Quan Hạo nhìn giữa không trung, nhớ lại người nữ tử xinh đẹp kiều diễm nằm sâu trong trí nhớ kia.

Khi đó, ông không nghĩ đến việc nạp thiếp, chỉ vì tri âm khó cầu, nhưng nàng lại tự mình chọn Nhị di nương cùng Tam di nương hai người thiếp thất cho ông.

Bởi vì hai nữ nhân này là do nàng an bài, cho nên ông luôn luôn dễ dàng tha thứ những việc mà bọn họ làm. Nhưng nào ngờ, cuối cùng lại xảy ra những chuyện như vậy.

Đầu tiên là Ngọc nhi hại Thanh nhi, tiếp đến là Thanh nhi hại Ngọc nhi, khiến hai người nữ nhi như hoa như ngọc của ông một người chưa cưới đã sinh con, còn một người thì phát điên.

Vân Thư, tất cả những điều này, có phải là do nàng đã làm sai rồi hay không?

Thượng Quan phủ, Thượng Quan Tử Ngọc điên điên khùng khùng còn Nhị di nương thì bệnh nặng nằm liệt giường. Trong lúc nhất thời, cả tòa phủ đệ bao phủ một tầng sương sầu thảm. 

Bọn hạ nhân đi đường, nói chuyện đều dè dặt cẩn trọng, ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, lại không dám gây chuyện.

Vãn Thanh bởi vì những lời nghi kỵ của Thượng Quan Hạo, nên cả ngày ở trong Ngọc Trà Hiên không đặt chân ra khỏi phòng. Ai cũng không gặp, ngay cả Long Diệu tới bái phỏng nàng, cũng bị nàng cự tuyệt.

Hồi Tuyết không biết tiểu thư xảy ra chuyện gì? Tóm lại, không thấy nàng nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng ít đi, chỉ biết là có chuyện, không khỏi quan tâm hỏi: 

"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt người thật là khó xem"

Nàng theo Vãn Thanh nhiều năm qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này cùng vẻ mặt này của tiểu thư. Cho dù lúc trước, tiểu thư biết mình hoài thai, nàng còn tươi cười hớn hở, vui vẻ hơn bây giờ nhiều. 

Thế nhưng bây giờ tiểu thư đã tắt hẳn nụ cười, ai cũng không để ý tới. Có thể thấy được, thật sự đã xảy ra chuyện lớn, nhưng mà nàng không biết đã xảy ra chuyện gì?

Vãn Thanh hữu khí vô lực ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết, kỳ thực nàng chỉ là tâm tình có chút buồn, cảm giác … cảm thấy phụ thân không nên hoài nghi nàng. 

Tuy rằng chuyện đó nàng từng làm qua … Nhưng, nếu Thượng Quan Tử Ngọc lúc trước không hại nàng, thì nàng sao có thể ra tay với tỷ muội ruột của mình kia chứ.

"Hồi Tuyết, chúng ta chuyển ra ngoài ở được không?"

Vãn Thanh mới mở miệng hỏi, Hồi Tuyết lập tức há hốc miệng. Nhìn Vãn Thanh, trong lòng liền biết là ai chọc tiểu thư, người đó nhất định là lão gia. Bằng không, tiểu thư tại sao lại muốn chuyển ra ngoài ở. 

Nghĩ như vậy, Hồi Tuyết lập tức nghĩ đến những lời nói mà phu nhân trước khi chết từng nói với mình, phịch một tiếng quỳ xuống.

"Tiểu thư, có phải là lão gia đã vô tình chọc tức người hay không?" 

"Nếu như vậy thì em van xin người hãy tha thứ cho lão gia đi" 

"Phu nhân trước khi chết từng căn dặn em, mặc kệ tương lai lão gia đối tiểu thư làm ra chuyện gì đi nữa, thỉnh tiểu thư nhất định phải tha thứ lão gia. Không được tức giận với lão gia cũng không được làm lão gia buồn lòng" 

"Phu nhân còn nói, lão gia là người phụ thân tốt nhất trong thiên hạ"

Vãn Thanh nhìn Hồi Tuyết, không nói, trong lòng nghĩ đến người nữ tử đã qua đời kia, vì sao trước khi chết lại nói như thế? 

Chẳng lẽ trong chuyện này còn cất dấu điều gì sao? 

Vãn Thanh suy đoán. 

Cho dù Thượng Quan Hạo làm ra chuyện gì không tốt đối với nàng, nàng đều phải tha thứ cho hắn ư. Điều này nói rõ, trong đó nhất định ẩn tàng điều gì đó mà nàng không biết? Nhưng là chuyện gì …?

"Hồi Tuyết, thời điểm mẫu thân qua đời, ngươi bao lớn?"

"Tiểu thư đã quên rồi sao? Em lúc ấy mới bảy tuổi, tiểu thư sáu tuổi, chính phu nhân đã thu dưỡng em từ nhỏ, người cũng dạy võ công cho em, để sau này có thể bảo vệ tốt tiểu thư"

Hồi Tuyết trả lời có nề nếp, nàng cũng không truy đến cùng. 

Tiểu thư vì sao quên chuyện năm đó, trong sáu năm này, nàng đã quen. Tiểu thư sẽ thường thường quên đi một vài sự tình.

"Ồ, ừ, em đứng lên đi. Nếu mà mẫu thân đã căn dặn như thế, ta sẽ nhớ kỹ"

Nàng nhàn nhạt mở miệng, nếu người nữ tử qua đời năm đó trước lúc chết đã dặn dò như thế, chắc chắn là có nguyên nhân. Nàng tin tưởng, có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra chân tướng.

Nếu người nữ tử đó đã nói như thế, nàng liền tha thứ cho Thượng Quan Hạo vậy. 

Huống chi, hắn cũng không làm gì sai. Chẳng qua chỉ hỏi nàng một câu, không đáng để nàng phải mất mát khổ sở trong lòng như thế. 

Chắc có lẽ là nàng đã xem hắn như cha ruột của mình, nên bỗng nhiên bị hắn chất vấn, trong lòng liền hết sức khổ sở.

Kỳ thực, Vãn Thanh không biết. Thượng Quan Hạo cũng tự trách bản thân mình, ông rất hối hận vì bản thân mình đã làm tổn thương đến Vãn Thanh. 

Đối với cá tính của Vãn Thanh, ông hiểu rất rõ. Con là người có ân tất báo, đồng dạng, có oán cũng tất báo. Những chuyện đó bản thân ông đều rõ là do Ngọc nhi sai trước, ông không nên chất vấn Thanh nhi.

Nhưng mà, nhất thời ông không biết làm như thế nào cùng Vãn Thanh nói cho rõ. Cho nên liền tránh không gặp mặt nàng.

Bởi vì Hồi Tuyết tận tình khuyên giải, Vãn Thanh biết Thượng Quan Hạo cùng người nữ tử kia, bên trong có vẻ như cất dấu chuyện gì đó rất quan trọng. 

Nếu mà người mẫu thân đã qua đời kia từng nói như thế, tất nhiên là có đạo lý của nàng. Cho nên trong lòng Vãn Thanh cũng buông ra chuyện này, không chấp nhất với Thượng Quan Hạo nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.