Vãn Thanh phân phó nha hoàn, bà tử Ngọc Trà Hiên canh giữ ở ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tùy ý xuất nhập, bản thân mình mang theo Hồi Tuyết cùng Trương quản gia đi vào Lan viện.
Lan viện.
Bên ngoài phòng, lúc này nha hoàn cùng bà tử quỳ đầy đất, bên trong truyền đến tiếng khóc thút thít, còn có tiếng quát lạnh như sấm rền.
"Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
Vãn Thanh nghe giọng nói này, không khỏi nhíu mày. Nàng lại quên mất phụ thân, phụ thân nhất định rất đau lòng. Nàng vốn không muốn làm cho phụ thân khổ sở, không nghĩ tới vẫn làm kinh động đến ông.
Trước cửa, nha hoàn kêu một tiếng:
"Đại tiểu thư"
Vãn Thanh gật đầu mang Hồi Tuyết cùng Trương quản gia đi vào.
Chỉ thấy bên trong phòng, gian ngoài, Thượng Quan Hạo đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, phía dưới là một nam nhân bẩn thỉu, tóc tai bù xù đang quỳ trên mặt đất.
Quần áo rách nát che ở nửa người dưới, để lộ hẳn phần trên, dễ dàng liền nhìn thấy những vết tích hoan ái, còn có vết cào. Có thể thấy được, buổi tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
*Căn phòng được chia làm hai phần, gian trong và gian ngoài, được chia cắt bởi một tấm bình phong.
Vãn Thanh cười lạnh một tiếng, đi qua hành lễ với Thượng Quan Hạo:
"Phụ thân, cha đã tới"
Giọng nói của Vãn Thanh vừa vang lên, bên gian trong, Thượng Quan Tử Ngọc nghe được giọng nàng càng cố gắng khóc lớn hơn, hét ầm lên:
"Con xem, vậy mà lại xảy ra cái chuyện hoang đường đến như vậy. Ở đâu ra một tên khất cái, nữa đêm lẻn vào Thượng Quan phủ còn làm nên loại chuyện... "
"Trương Trung, lập tức phái người đi báo quan, ta muốn mạng của hắn"
Thượng Quan Hạo vừa dứt lời, tên khất cái đang quỳ phía dưới vốn đã rất sợ hãi, giờ tay chân càng nhũn ra, không còn sức để di chuyển, thật vất vả ấp úng nói mấy câu:
"Ta không biết … Ta không biết … Tại sao mà … lại …"
Vãn Thanh nhìn lướt qua tên khất cái kia, rất đồng tình với hắn, chuyện cũng không liên quan gì đến hắn. Chỉ tại hắn xui xẻo, rơi vào trong kế hoạch của nàng.
Nhưng mà có thể nếm đến mùi vị của thiên kim tiểu thư quyền quý cũng là một loại phúc khí, không phải nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu sao.
Bất quá, tuy rằng hắn làm ra việc này, nhưng cũng không phải hoàn toàn là lỗi của hắn. Cho nên, nàng không thể để cho hắn chết oan như vậy.
Nghĩ xong, Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Hạo, lên tiếng can ngăn:
"Phụ thân, việc này chỉ sợ không thể báo quan. Vừa báo quan, thì thanh danh cùng thể diện của Thượng Quan phủ chúng ta có thể mất hết, mà thanh danh của muội muội có thể bị phá hủy toàn bộ"
Thượng Quan Vãn Thanh nói xong, khuôn mặt Thượng Quan Hạo tối sầm lại, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, trầm mặc không lên tiếng.
Gian trong, Nhị di nương khóc đến không kịp thở.
Hi vọng của nàng, mạng của nàng, tiền tài danh vọng của nàng. Hiện tại lại xảy ra loại sự tình này, còn có mặt mũi nào làm người, bao nhiêu kỳ vọng đều mất hết.
Hơn nữa, từ sáng sớm, mấy tiểu nha hoàn trong Lan viện thấy tình hình trước mắt này đã rất sợ hãi. Kêu la không ngừng, kinh động đến rất nhiều người bên trong phủ.
Điều này... bảo mẹ con bọn họ làm sao mà sống tiếp đây.
Nhị di nương khóc đến chết đi sống lại. lúc này nghe Thượng Quan Vãn Thanh nói xong, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, nhất thời hoài nghi.
Chẳng lẽ đây là ván cờ mà Thượng Quan Vãn Thanh thiết kế ra?
Nghĩ vậy, cũng không cần suy nghĩ nhiều, bắt đầu phóng ra gian ngoài, lao thẳng về phía Vãn Thanh, muốn liều mạng với nàng, hét ầm lên:
"Thượng Quan Vãn Thanh, mày nói, chuyện này có phải là do mày làm ra hay không? Có phải hay không?"
Vãn Thanh vừa lui ra một chút, Nhị di nương chụp hụt, chổng mông lên trời, chật vật không chịu nổi. Nhất thời bò dậy không nổi, ngồi thẳng dưới đất khóc rống:
"Lão gia, người cần phải làm chủ cho thiếp thân. Mọi chuyện đều là do đại tiểu thư làm ra, nàng muốn hãm hại Ngọc nhi của chúng ta"
Thượng Quan Vãn Thanh lạnh lùng cười, ngồi xổm người xuống nhìn Nhị di nương, chậm rãi nói:
"Nhị di nương lời nói này là sao? Các ngươi đối xử tốt với ta, luôn luôn thương ta, yêu ta. Chẳng lẽ ta lại là loại người vô tình vô nghĩa sao? Ta sẽ ác độc, mà gây ra chuyện này sao?"
"Ta luôn luôn là người có ân báo ân, có oán báo oán. Các ngươi, nào cùng ta có thù oán gì. Ta sao lại nhẫn tâm mà hãm hại mẹ con các ngươi"
Vãn Thanh nói xong, trong phòng, người khác không rõ, nhưng mà Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc lại rất rõ ràng.
Ý tứ này, rõ ràng chính là thừa nhận nàng động tay động chân.
Nhị di nương chỉ thẳng vào mặt Vãn Thanh mắng:
"Thượng Quan Vãn Thanh, mày là kẻ tiện nhân, mày không chết được tử tế. Thật không ngờ mày lại hại muội muội ruột của mình, đồ súc sinh"
Nhị di nương nói vừa dứt lời, Thượng Quan Tử Ngọc luôn luôn ở trong gian trong không chịu ra. Lúc này, đầu tóc xõa dài bù xù vọt ra, bổ nhào vào trên người Vãn Thanh:
"Thượng Quan Vãn Thanh, tao liều mạng với mày, tao không sống được tốt, thì mày cũng đừng nghĩ còn sống trên đời này, con tiện nhân"
Vãn Thanh tránh, Thượng Quan Tử Ngọc chụp hụt.
Đứng ở gian ngoài, khóc đến không kịp thở, khóc sướt mướt, tóc dài lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, trên cổ còn có vài vết tích hoan ái kịch liệt để lại, chứng tỏ, buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Vãn Thanh lạnh lùng nhìn ả, cũng không hề đồng tình với ả. Tất cả mọi chuyện đều là do bọn họ tự gây nghiệt mà ra.
Hai mẹ con bọn họ lúc trước hại Thượng Quan Vãn Thanh, chủ nhân cơ thể này thê thảm đến như vậy. Nàng còn chưa kịp chuẩn bị trừng phạt bọn họ...
Bởi vì nghĩ, đây là ân oán của bọn họ với chủ nhân thân thể này, từ từ giải quyết cũng được, không vội.
Ai ngờ... hai mẹ con bọn họ thế nhưng lại hết lần này đến lần khác lập mưu cùng người ngoài hãm hại nàng. Nàng cũng không phải là loại người, để cho ai muốn khi dễ là khi dễ được.
Cho nên nói, một người, hễ là trồng cây nghiệt chướng, chắc chắn sẽ có quả báo đợi họ.
Thượng Quan Tử Ngọc khóc thảm thiết, khóc như điên, như dại, ả ngước đầu lên, liền nhìn thấy tên khất cái kia đang run rẫy, quỳ rạp ở trong phòng.
Dường như phát điên, bổ nhào qua, đối với tên khất cái kia vừa đánh, vừa đấm, vừa cắn xé, vừa đá.
Không lâu sau, chỉ thấy tên khất cái kia thở ra thì nhiều, hít vào thì ít. Tên khất cái kia, nguyên lai là đuối lý, nào dám chống cự, chỉ dám đưa thân ra chịu trận.
Vãn Thanh vừa nhìn thấy. Nghĩ, nếu đánh chết người thì rất phiền toái, bình tĩnh ra lệnh cho Hồi Tuyết:
"Kéo nàng ra"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết tiến lên dùng sức kéo Thượng Quan Tử Ngọc ra, đem ả cùng tên khất cái kia tách ra.
Thượng Quan Hạo nhìn thất hết thảy mọi việc trước mắt, tức giận đến thở không xong, sắc mặt tái nhợt. Thiếu chút nữa đã tắt thở, chỉ vào Thượng Quan Tử Ngọc, tức giận rống lên:
"Còn ầm ĩ cái gì nữa hả? Thời điểm này mà còn sức để náo loạn nữa sao? Còn chưa đủ mất mặt nữa hay sao? Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta ngại"
Trong phòng, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Thượng Quan Hạo nhìn Vãn Thanh, đầu đau kịch liệt, mở miệng hỏi nàng:
"Thanh nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào cho phải đây?"
Trên khuôn mặt đơn thuần của Vãn Thanh chưa từng có biểu cảm gì, nàng liếc mắt nhìn mấy người bên trong phòng. Trừ bỏ nàng cùng Thượng Quan Hạo, chính là Hồi Tuyết cùng Trương quản gia, mẹ con Nhị di nương.
Về phần tên khất cái kia đã bị Thượng Quan Tử Ngọc đánh bất tỉnh. Cho nên nói, trước mắt cũng không có nhiều người biết được chuyện này.
"Nếu còn muốn giữ chút thể diện, việc này chỉ có thể nhân nhượng cho khỏi phiền phức"
*Nhân nhượng: nhường nhịn để đi đến một thỏa thuận.
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc hai con mắt đều sưng đỏ, đã không còn khí lực để khóc tiếp. Hung hăng nhìn chằm chằm vào Vãn Thanh, một câu cũng nói không nên lời.
Con tiện nhân này thật sự quá độc ác, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng dám làm ra.
Thượng Quan Hạo gật đầu đồng ý, đối với việc nhân nhượng cho khỏi phiền phức này không có ý kiến. Nhưng mà... đối với kẻ đã hủy đi sự trong sạch của nữ nhi mình, rất căm giận.
Cực kỳ tức giận chỉ vào tên khất cái, hỏi Vãn Thanh:
Trong phòng, Thượng Quan Hạo cùng đám người Nhị di nương hoảng sợ, nhìn về phía tên khất cái kia, sau đó đồng loạt gật đầu:
"Được"
Vãn Thanh thấy mọi người nhất trí ý kiến này, liền nhìn Trương Trung, ra lệnh:
"Trương quản gia, phía sau phủ có một cái giếng cạn, ngươi đem người này ném vào đó. Nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào phát hiện"
"Dạ, tiểu thư"
Trương quản gia run rẩy lên tiếng trả lời, răng nanh bắt đầu run cầm cập đánh vào nhau. Vãn Thanh lặng lẽ nhìn Hồi Tuyết, đưa một ánh mắt cho nàng, Hồi Tuyết hiểu ý, gật đầu.
Trương quản gia đi ra ngoài. Trước tiên, phân phó nha hoàn bà tử ngoài cửa lui xuống hết.
Sau đó kêu hai hộ vệ tiến vào, dùng bao tải bao lấy tên khất cái kia, ôm đi ra ngoài. Cố gắng tránh né ánh mắt người khác, đi tới hậu viện, đem bao tải ném vào giếng cạn.
Hồi Tuyết được Vãn Thanh chỉ thị, lặng lẽ đi theo ra ngoài.
Đợi cho đến khi Trương quản gia hốt ha hốt hoảng quay trở về phục mệnh, lại lắc mình nhảy vào giếng cạn. Đem cái bao tải chứa tên khất cái kia nhấc đi lên, xoay người rời khỏi Thượng Quan phủ.
Đem tên khất cái kia ra xa hơn mười dặm ngoại thành, sau khi hắn tỉnh lại, cho hắn một trăm lượng bạc, để hắn rời khỏi Sở kinh. Từ đây về sau, không được trở về, bằng không chỉ có một con đường chết.
Tên khất cái kia vô cùng cảm kích, nhận bạc, nhanh chóng rời khỏi Sở kinh.
Lan viện.
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc, hai người tưởng rằng đã xử lý xong tên khất cái kia, trong lòng hơi hơi dễ chịu một chút.
Trong phòng, Vãn Thanh giúp đỡ Thượng Quan Hạo đứng vững:
"Phụ thân, cha trở về Thạch viện đi, đừng quan tâm đến chuyện này nữa"
"Con sẽ phân phó mọi người bên trong phủ, không cho phép họ khua môi múa mép. Chuyện này sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn đâu, cha yên tâm đi"
"Ừ, vậy cha trở về Thạch viện"
Thượng Quan Hạo tâm tình nặng trĩu rời khỏi Lan viện. Trong phòng, nhất thời không còn bóng người ngoài, ngoại trừ Vãn Thanh, Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc.
Mẹ con hai người quỳ trên mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn Vãn Thanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]