Thượng Quan Tử Ngọc thấy Vãn Thanh không có động tĩnh gì, tưởng rằng Vãn Thanh động lòng, càng thêm hưng phấn lại nói tiếp.
“Còn có một việc đại tỷ chỉ sợ không biết, kỳ thực phụ thân rất thích Lưu Ly phẩm. Tuy rằng người như chúng ta vốn mua không nổi, nhưng mà nếu có thể vậy liền mua đi, đại tỷ sao không mua một món cho phụ thân, để phụ thân vui vẻ một chút.”
Vãn Thanh nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, nhíu mày mở miệng:
“Phụ thân thích Lưu Ly phẩm?”
Thượng Quan Tử Ngọc dùng sức gật đầu, chuyện này nàng không có nói dối, phụ thân quả thật thích Lưu Ly phẩm, không chỉ nhắc tới một lần.
Còn nói, đây chính là tinh phẩm, không biết người nào có năng lực như thế, thế nhưng có thể làm ra loại vật phẩm tinh xảo công phu gì đó đó,...
“Đúng, phụ thân thường xuyên khen ngợi Lưu Ly phẩm, chỉ là chúng ta không có năng lực làm tròn đạo hiếu. Lần này lại sắp đến ngày bán đấu giá, em chỉ muốn nói cho chị một tiếng.”
“Chúng ta nên cùng nhau đi đến đó, nếu có thể mua được một vật, dù là nhỏ cũng được, chỉ cần có thể làm phụ thân vui em có thể bất chấp tất cả.”
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Vãn Thanh càng sâu, nhưng không có lên tiếng.
Thượng Quan Tử Ngọc nói như mình rất có hiếu vậy, nàng ta hình như đã quên.
Lúc trước nàng ta từng làm phụ thân tức giận đến bệnh nằm liệt giường.
Vãn Thanh nghĩ chậm rì rì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-dong-bao-boi-dong-chinh-nuong/2767981/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.