*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em không biết chuyện của anh với Lâm tử, nhưng Giang Thiêm thì biết."
Biên tập: Chuối
Thịnh Vọng bỗng thấy khó chịu.
Trái tim như bị ai véo cho phát, tức thì bủn rủn tê rần.
Đối mặt với một Giang Thiêm như vậy, cậu chẳng thể thốt nên lời từ "không". Đột nhiên cậu thấy mình buồn cười thật, bận rộn biết bao ngày qua, cuối cùng bị một câu của anh cậu đập về nguyên hình. Cậu muốn nói "Anh giỏi ghê", nhưng không tài nào mở miệng nổi.
Suốt một quãng thời gian dài ơi là lâu, cậu chỉ nhìn chằm chặp quyển vở ấy, không nói chuyện, không ngẩng đầu, cơ thể cũng chẳng nhúc nhích. Mãi đến khi cảm giác bủn rủn xuôi theo dòng máu ngấm dần xuống dưới, không còn khó chịu nữa, cậu mới vội vàng chớp chớp mắt.
"Được chứ." Cậu thấp giọng đáp lời, cổ họng hơi khàn khàn. Cậu mím môi hắng giọng, bấy giờ mới ngẩng đầu lên lắc lắc quyển vở và nói: "Có cái này rồi mà còn không về được nữa thì em đâm đầu xuống đất cho xong."
Giang Thiêm không đáp lời.
Đôi mắt hắn rất đẹp, mí mắt mong mỏng, nếp gấp đuôi mắt không dài rộng mà hơi nhếch lên. Khi hắn liếc nhìn bạn qua đuôi mắt sẽ đem tới cảm giác vừa lạnh nhạt vừa kiêu căng, dường như chẳng thèm chú ý tới ai. Nhưng khi hắn nhìn thẳng bạn như thế này, đôi mắt rũ xuống, phản chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-mo-mo/3169450/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.