*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Một tháng trước lúc con gặp em, em đã chẳng cười, chẳng quậy, chẳng cáu kỉnh nữa rồi."
Biên tập: Chuối
Giang Âu cầm cốc giấy hắn đưa uống một hớp, nhiệt độ vừa phải, cô nuốt nước, bỗng nhận ra bao năm qua con trai cô vẫn vậy, không hay nhiều lời nhưng luôn chăm sóc người khác chu đáo. Cũng vì quá tốt, quá chín chắn nên thỉnh thoảng cô bỗng quên mất, thực ra tuổi đời hắn chẳng có bao nhiêu.
"Mẹ uống thuốc chưa?" Giang Thiêm ngồi bên cô chốc lát rồi khẽ hỏi.
Giang Âu gật nhẹ: "Trước khi đến đây đã uống một viên rồi."
Dường như cuộc trò chuyện giữa mẹ con họ bao giờ cũng thế, Giang Thiêm không giỏi nói chuyện, không giỏi khuyên nhủ, càng không giỏi tìm chủ đề khiến người ta thư thái vui lòng, lần nào cũng lặng lẽ đứng ở nơi cô có thể chạm đến, như một cái bóng vững vàng kiệm lời.
Giang Âu nhìn chằm chằm bóng đen dưới chân mình hồi lâu, chợt nghe hắn hỏi: "Chuyến đi thế nào ạ?"
Cô sửng sốt và bất ngờ lắm. Cô tưởng Giang Thiêm sẽ đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô và Quý Hoàn Vũ nói gì, không ngờ nhiều năm trôi qua, thế mà hắn đã học được cách rào trước đón sau.
"Vui lắm, không mệt, rất thoải mái." Giang Âu nở nụ cười nhẹ nhàng trông vẫn ôn hòa dễ gần như thuở nào, chẳng qua dằn vặt tâm lý nhiều năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-mo-mo/3169360/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.