Sang tới ngày mai là vừa tròn một trăm năm tôi bị Mộ Quang Dao giam cầm bên trong cái hộp vừa tối lại vừa nhỏ này.
Cái hộp này vốn dĩ là phòng giam của tôi, nhưng nó bé như cái lỗ mũi. Hai tay xích ngược lên chạm được tới trần nhà, hơi nghiêng trái nghiêng phải nghiêng trước nghiêng sau đều chạm được vào vách tường. Tôi đoán rằng Mộ Quang Dao gọi nó là phòng chẳng qua cái tên "phòng giam" nghe thuận tai hơn "hộp giam" thôi.
Có một lần tôi phàn nàn rằng phòng quá nhỏ, tôi mắc chứng sợ không gian hẹp, gã liền khoét mắt tôi nói rằng không thấy thì không sợ nữa.
Tôi không dám nói suy nghĩ về "phòng giam" và "hộp giam" cho gã nghe, sợ nói xong gã bảo cắt lưỡi rồi thì không cần băn khoăn nên gọi nó là gì.
Nhưng gã chết một trăm năm rồi, tôi không thèm sợ gã nữa. Bây giờ tôi có thể gọi nơi này là gì cũng được, dù sao chẳng ai cãi với tôi cả.
Bất tiện duy nhất chính là vì gã chết rồi nên cũng chẳng có ai mở cái hộp này cho tôi chui ra ngoài. Dẫu vậy nếu cho chọn lại thì tôi vẫn thà bị mắc kẹt một trăm năm còn hơn để cho gã sống.
Bởi vì gã không phải Mộ Quang Dao hàng thật.
Đúng hơn thì gã là một kẻ đoạt xá. Tôi không biết gã đến từ đâu, chỉ biết gã không phải người của thế giới này, trên người có một pháp khí gì đấy mang tên hệ thống. Nhờ pháp khí này mà gã mới đoạt xá được Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2547005/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.