Thời điểm tôi quay lại khán đài, Mộc Khả Nhân đã biến đi đâu không hay. 
Lương Ân bảo hắn trông thấy vị sư đệ đã ra tay ám hại bọn họ kia, nghiến răng kèn kẹt bảo rằng muốn đi theo sau đối phương bắt gọn vào tay. 
Khi đó tôi nhớ ra Lương Ân và Mộc Khả Nhân vẫn còn một vị sư huynh đệ đồng môn, mà chính người này là người đã liên kết với ma tu ám hại bọn họ rơi xuống đáy Tử Vực. 
"Để hắn đi một mình có sao không?" Tôi hỏi. 
"Tu vi kẻ kia thấp hơn Mộc Khả Nhân, không sao đâu." Lương Ân vẫn bình thản như mọi khi. 
Tôi ước gì mình lúc nào cũng có thể tỏ ra lạnh lùng ngầu lòi như Lương Ân thì tốt biết mấy. Chắc đây là đặc quyền của cường giả. 
Đến tôi muộn Mộc Khả Nhân mới hậm hực quay trở về một mình. 
"Tên kia cứ như con đỉa, suýt lôi về được thì lại trốn." Hắn nắm chặt tay vung lên, "Nhưng mà ta đã ghi âm lại được lời thú tội của gã, đợi về Thanh Sơn phái phải bảo sư phụ trục xuất gã mới được." 
Tôi nhìn Lương Ân, thấy hắn dường như không tức giận mấy. 
Phong thái cường giả, hầy. 
"Thôi, chí ít trong rủi có may. Nếu không có gã thì chúng ta đã chẳng tìm thấy Hồ Huyên dưới đáy Tử Vực." Mộc Khả Nhân đúc kết. 
Man Di thoáng run lên: "Ngươi nói cái gì? Hồ... Chủ nhân ở dưới đáy Tử Vực?" 
"Chuyện cũ đừng nhắc lại." Tôi ngăn Mộc Khả Nhân định lắm lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546976/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.