Lương Ân từng bảo luyện kiếm quan trọng nằm ở cổ tay. Cổ tay phải linh hoạt thì người cầm kiếm mới dễ dàng điều khiển đường kiếm theo ý muốn. Nắm chuôi quá chặt trái lại sẽ khiến kiếm khách bị hạn chế, khó lòng phát huy hết thực lực.
Hắn cho tôi mượn kiếm của mình cầm thử, trông có vẻ nhẹ, cầm dễ như bỡn, ấy vậy mà vào tay tôi thì nặng vô cùng. Tôi chật vật lắm mới nắm gọn được vào tay, quơ quào được vài nhát đã thấy mỏi rồi.
Kiếm vào tay Lương Ân lại khác hẳn. Khi hắn đối đầu với kẻ địch sẽ không rời tầm mắt khỏi mũi kiếm. Chiêu thức nhanh lại chuẩn, tôi nhìn thôi cũng bủn rủn tay chân, nức nở khóc thành từng tiếng vụn vặt. Chất lỏng đặc sệt chảy xuống, không biết thuộc về tôi hay hắn nữa.
Nếu tôi là kẻ địch của Lương đại hiệp, vừa thấy hắn móc kiếm ra sẽ ngay lập tức quỳ gối xin hàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ôm chặt Lương Ân như con khỉ nhỏ sợ chuối của mình bị kẻ khác cướp mất: "Ngủ với ta rồi thì là người của ta."
Lương Ân xấu hổ dời tầm mắt: "Chúng ta vẫn chưa làm tới bước cuối."
"Thì sao? Lương đại hiệp muốn trốn tránh trách nhiệm à?" Tôi hung dữ nhìn hắn chằm chằm, "Hay ngươi cho rằng ta là nam tử nên không quan trọng phẩm giá?"
"Ý ta không phải vậy." Lương Ân vội giải thích, "Ta sợ ngươi hối hận, nên muốn cho ngươi cơ hội suy nghĩ..."
Ngày thường tôi chẳng biết Lương đại hiệp là loại người rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546966/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.