Mùa đông năm ấy, có một tên ăn mày tên Hồ Huyên chợt xuất hiện bên ngoài thành Tây Lăng. Tứ chi hắn bị đánh gãy, lưỡi bị cắt, gương mặt bị chém tán loạn không ra hình người, mỗi lần di chuyển phải bò bằng bốn chân.
Giống như súc vật vậy.
Chiếc áo manh phủ quanh người chẳng giữ được nhiệt. Mỗi lần tuyết rơi toàn thân tôi lại tím tái vì lạnh. Có đôi lúc không chịu được, tôi bò tới chuồng ngựa, dùng cỏ khô đắp lên cho đỡ ấm. Chuồng ngựa có mái che, có thể ngăn được tuyết.
Nhưng thi thoảng giống như hôm nay chủ ngựa phát hiện sẽ đuổi đánh không cho tôi lại gần. Người tôi toàn mùi phân và nước đái ngựa, ai đi ngang cũng nhăn mũi bước nhanh hơn.
Tôi nằm trong tuyết tự hỏi vì sao mình vẫn chưa chết. À đúng rồi, tôi muốn gặp lại Mộ Quang Dao. . Đọc 𝒕𝗋uyện 𝒕ại ++ T 𝗋 𝑈 m T 𝗋 u y ệ n.𝖵𝖭 ++
Không đúng, là Lương Ân.
Rốt cuộc là Mộ Quang Dao hay Lương Ân?
Sắp đến Tết rồi, người người đều đang bận rộn về với gia đình. Có những người thương cảm tôi, khi đi ngang tự động bố thí chút bạc lẻ. Cũng có những người thấy tôi chướng mắt, doạ chó ra đuổi tôi đi.
Đám trẻ con hi hi ha ha chạy vui đùa phía sau, vừa đi vừa chỉ tay vào tôi hô to: "Thằng què! Thằng què! Mau bò cho ta xem, bò nhanh một chút sẽ cho ngươi bạc!"
Biết bọn chúng chỉ bắt chước lời người lớn, tôi cũng chẳng để tâm làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546963/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.