Huỷ hết căn cơ, đánh nát linh điền cũng tương đương trở về con số không. Đã trăm năm trôi qua, cho dù sư phụ không nói thì tôi cũng hiểu ý ngài là gì.
Sóc Túc Hề... có lẽ không còn trên dương thế nữa.
Tôi lặng người lúc lâu, không biết nên phản ứng thế nào.
Con đường tu tiên dài đằng đẵng. Thi thoảng ngẩng đầu dậy phát hiện người xung quanh mình đã ngừng lại từ bao giờ chẳng hay, chỉ có bản thân vẫn luôn cô độc tiến lên trước.
Nhưng dù nhìn từ góc độ nào thì tam sư huynh chết đều là vì tôi cả. Bảo tôi là hung thủ gián tiếp hại chết huynh ấy cũng không sai.
Việc tôi trở về Huyền phong là chuyện trọng đại, sư phụ đã báo cho những sư huynh đệ khác của tôi. Ông bảo căn nhà tôi vẫn còn nguyên vẹn, có thể về ở bất kỳ lúc nào cũng được.
Nói tới đây, sư phụ như nghĩ về điều gì đó. Tôi hiếm khi thấy ông chần chừ, trong mắt tôi thì ông lúc nào cũng quả quyết cả, lúc cần chạy thì sẽ chạy ngay.
"Về Mộ Quang Dao..."
Nghe tới mấy từ này, tôi liền biết có điều không ổn. Kỳ thực tôi đã nghĩ tới chuyện này khá lâu, chẳng qua lòng không chấp nhận được suy đoán trên.
Đầu tôi cúi thấp, thì thầm: "Y... chết rồi đúng không ạ?"
Sư phụ thương cảm nhìn tôi, gật đầu.
Từ hồi còn ở dưới đáy Tử Vực, không ít lần tôi nghĩ tới trường hợp này. Khi gặp Lương Ân và Mộc Khải Nhân, suy đoán ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-do-cuu-tui-voi/2546950/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.